tag:blogger.com,1999:blog-14165382968934831872024-02-07T14:46:04.354-08:00Karma YogaThời gian tạo ra sự sống và cũng tiêu hủy thế gian. Tôi là tôi của quá khứ, là tôi của tương lai, thứ để tôi đi qua thời gian đó là chính đạoNguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.comBlogger141125tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-26383963942658785492022-07-20T00:02:00.000-07:002022-07-20T00:02:05.794-07:00Family: Jul 20th, 2022<p> Gần 1 tháng đã trôi qua, bố vẫn ở nhà trông các tình yêu. Có lẽ thời gian qua đã làm cho bố cảm nhận rõ giới hạn hiểu biết về đức tin của mình. Những sự nỗ lực thông qua hành động chính đạo không chỉ bằng sự buông bỏ mà còn là sự tương thông về trí tuệ. Niềm an lạc trong ánh sáng của đức tin mới là đích đến của mỗi con người. Những điều đó đòi hỏi sự nỗ lực không ngừng trong mỗi con người trong hành trình khám phá bản thân, hoàn thiện từng ngày. Chính điều đó làm cho bố nhận thấy trạng thái nửa vời của bản thân và nỗ lực hơn nữa. </p><p>Sang tháng 8 Bống sẽ chuyển sang trường mầm non Khương Trung, còn anh Tít đã được nhận vào trường tiểu học Nguyễn Trãi và học cùng trường với anh Tí. Anh Tí đã lớn, theo kế hoạch hôm nay sẽ dọn phòng tầng trên để ba bố con sẽ ra ngủ riêng. Các con cần có không gian và thế giới riêng, mặc dù bố mẹ sẽ luôn đứng cạnh và đồng hành với các con trong suốt cuộc đời.</p><p>Công việc của mẹ vẫn vất vả. Hi vọng nhiều điều tích cực hơn và thành công sẽ đến với những nỗ lực của mẹ.</p><p>Năm tháng vẫn trôi qua và mỗi chúng ta đều lớn lên và tình yêu cũng vậy. Yêu cả nhà nhiều!</p>Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-68002040431733992172022-06-30T01:50:00.002-07:002022-07-19T19:46:32.010-07:00Family: Jun 30th, 2022<div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgiPj99pliQoC6AlDZTL0w6SRcIo2RsMTooXZuVYxSDGTdWhObTltx6CAM0Lv6XCDs6MPrh3qTF7PrhvtOYUhBGIhHyzjMZ03dPhcv8J9v_xGks8ROf4bY60w1SxPrR4cMI3auIUhg_w45pZBS6ywyX4HPHbaEuBB6-X9IJJV3CxsRAe3-5b_NcnmTN/s4288/DSC_0005.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2848" data-original-width="4288" height="266" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgiPj99pliQoC6AlDZTL0w6SRcIo2RsMTooXZuVYxSDGTdWhObTltx6CAM0Lv6XCDs6MPrh3qTF7PrhvtOYUhBGIhHyzjMZ03dPhcv8J9v_xGks8ROf4bY60w1SxPrR4cMI3auIUhg_w45pZBS6ywyX4HPHbaEuBB6-X9IJJV3CxsRAe3-5b_NcnmTN/w400-h266/DSC_0005.JPG" width="400" /></a></div><br /></div>Hôm nay Bống đi học, hai anh ở nhà vì đang kỳ nghỉ hè. Nói là nghỉ nhưng hằng ngày anh Tí vẫn tập đàn, học tiếng Anh, đọc truyện, học đánh cờ, hôm nào hứng thú thì gõ chữ, chép nhạc musecore trên máy tính, làm Scratch. Anh Tí đã hơn 10 tuổi, ra dáng thanh niên, con rất ngoan, đi ra ngoài biết chăm sóc các em, dọn dẹp nhà cửa, sắp bát vào máy rửa, cắm cơm, tự tắm rửa... con khá độc lập trong sinh hoạt, nói chung là giúp được bố ối thứ. Tí đã học đến chương trình piano Blue 3 của Magic Music. Càng ngày bố chỉ biết nghe chứ không còn kèm con được nữa. Bố luôn muốn một sự gắn kết để con có thể phát triển một cách hoàn thiện. Bố không mong gì đối với các con ngoài một nền tảng kiến thức cơ bản, có thẩm mỹ, biết yêu và rung động trước đời sống xã hội, làm một người có nhân cách. Khi đi ra ngoài nhìn các con ngoan ngoãn và thương yêu nhau đó là thành quả ngọt ngào nhất mà bố mẹ mong muốn.<div><br /></div><div>Tít chuẩn bị vào lớp 1, lịch học hè của con tăng lên nhiều khi mẹ đăng ký thêm cho con 3 buổi tiếng Anh một tuần, con còn phải học 2 buổi học chữ để vào lớp 1, thêm một buổi đàn vào cuối tuần. Hết tháng này bố cho con nghỉ học chữ để giảm áp lực học của con. Thời gian hè bố muốn con được vui chơi trước khi bắt đầu vào lớp 1. Tiếng anh học mà chơi nên không có áp lực nhiều, bố chỉ cần con học sơ bộ mặt chữ để vào lớp 1 không phải bỡ ngỡ, thời gian rỗi cần phải học đàn giống như anh Tí, điều đó rèn luyện cho con đức tính kiên trì, kỷ luật và khả năng thẩm âm cũng như kiến thức về âm nhạc. Mưa dầm thấm lâu, khi các con học hết level Planet thì các con đã đủ kỹ năng để thành một năng lực của bản thân. Những thứ ta luyện tập hằng ngày như xây một ngôi nhà, nếu chỉ xây xong phần thô không ai có thể ở được, nhưng chỉ cần cố gắng thêm một chút, khi hoàn thiện ta mới thấy mọi nỗ lực đem đến một thành quả tuyệt vời. Những gì anh Tí đã trải qua là một trải nghiệm tốt đẹp để có thể nhìn thấy con đường đi của các con sau này. </div><div><br /></div><div>Bống đã được gần 2 tuổi rưỡi, con cũng sắp vào lớp trẻ công lập. Có vẻ nàng ta không thích đi học, thích mọi thứ theo ý mình, dữ dội như bà nội ^^ Có những lúc bố nghĩ anh Tít giống bố nhưng level cao hơn, nhưng tính khí thất thường chắc em Bống giống bố y hệt. Có thêm một cô con gái đã giúp bố hoàn thiện thành một ông bố đúng nghĩa. Có thể thấy Thượng đế đã thương bố và mẹ đến thế nào khi cho bố mẹ được đặc ân là bố mẹ của các con. Bống đáng yêu, thích làm nũng... như con gái và thỉnh thoảng cười khà khà như con trai.</div><div><br /></div><div>Năm tháng cứ trôi đi như nước lũ, bố luôn cố gắng để học trở thành một ống bố tốt cho mỗi ngày trôi qua, không giận giữ, không quát mắng và hơn cả là không để hình thành những ý thức nhen nhóm sự giận giữ trong tâm can để đối xử với các con tràn ngập tình thương yêu và đó là bường đường để bố hướng tới thế gian an lành.<br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj-hYaertprvRWeX9Xl503UXAcuRkV7ksIdUX81TG-aC14GgiiA9LKpQ4ROtOIuX3r9ebHZFUCNzmT93RmtqQpUc5s1AXcELf9ixkOII4rNtfGHTDoEHoYjNatmSTAPrJkFacKGLC-WKwvlDrW_W4uE9ruwT0_DJRxg-w-2tIQNE80hqWgQew7BvWOM/s4288/DSC_0017.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2848" data-original-width="4288" height="266" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj-hYaertprvRWeX9Xl503UXAcuRkV7ksIdUX81TG-aC14GgiiA9LKpQ4ROtOIuX3r9ebHZFUCNzmT93RmtqQpUc5s1AXcELf9ixkOII4rNtfGHTDoEHoYjNatmSTAPrJkFacKGLC-WKwvlDrW_W4uE9ruwT0_DJRxg-w-2tIQNE80hqWgQew7BvWOM/w400-h266/DSC_0017.JPG" width="400" /></a></div><br /></div>Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-4409305474951643902022-01-08T06:23:00.002-08:002022-01-08T06:23:46.135-08:00Sinh nhật Minh Khiêm 6 tuổi<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEj4MwPnjpyCGtOD-MeGoZoRICCcb8yewvmYBGX52APfrPfo_AO9FcChUBaP5aUod-gFwV-MhBZ4201pTVEGnhZcnUXF-oY4xMpJJb6K3HQFBL3MPMj3qh3_AogPNNvAZY_-kFUBNCRoqQP_iUR89Nj3sSsF5FpIwjmK1FaftzuzpygihWlzWNHre3WQ-w=s1280" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1280" data-original-width="622" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEj4MwPnjpyCGtOD-MeGoZoRICCcb8yewvmYBGX52APfrPfo_AO9FcChUBaP5aUod-gFwV-MhBZ4201pTVEGnhZcnUXF-oY4xMpJJb6K3HQFBL3MPMj3qh3_AogPNNvAZY_-kFUBNCRoqQP_iUR89Nj3sSsF5FpIwjmK1FaftzuzpygihWlzWNHre3WQ-w=w312-h640" width="312" /></a></div><br />Mấy ngày sau sinh nhật Minh Khiêm bố mới dành thời gian viết nhật ký lưu lại những ký ức và khoảnh khắc lúc con tròn 6 tuổi.<p></p><p>Chúc mừng con trai một tuổi mới đáng yêu, con ngày càng tỏ ra là một chàng thành niên đáng yêu và có trách nhiệm. Tít bắt đầu biết đánh cờ vua, đánh cờ cá ngựa, biết đọc các số có 1 chữ số. Tối sinh nhật hai bố con đi mua 1 cái bánh sinh nhật nhỏ, con không đòi quà và bánh to vì biết bố không có tiền. Bố vẫn biết niềm hạnh phúc của các con nằm ở tình yêu thương và một mái ấm gia đình. Những thứ mà dường như chẳng bao giờ thiếu ở trong gia đình mình con trai nhỉ?!</p><p>Có một kỷ niệm thú vị khi chỉ cách sinh nhật con vài ngày, bố vì muốn lên nhà bà nội ăn trong lúc ăn cơm cùng cả nhà, bố có nói mát là "bố lên nhà mẹ của bố ăn đây", khi ra đến cửa Minh Khiêm gọi bố và nói rất nghiêm túc: "bố mà đi là con lấy mẹ đấy". Có lẽ từ ngày bố lấy mẹ đến giờ mới có một chàng thanh niên dám tỏ tình với vợ của bố ngay trước mặt bố. Bố có phần ganh tị nhưng rất hãnh diện về con. Còn mẹ thì khỏi nói nhé, chắc mát lòng mát dạ vì đã sinh ra được anh chàng đáng yêu đến thế.</p><p>Hai năm covid đã qua, hiện tại gia đình mình vẫn nằm ở đâu đó một ốc đảo giữa dòng đời dông bão. Chỉ có tình yêu mới giúp chúng ta tránh xa những thói đời đua tranh và sống một cuộc đời thanh bạch nhưng ý nghĩa. Mong các con lớn lên và hiểu một điều - hạnh phúc vốn nằm trong tâm hồn thanh thản và từ tình yêu dành cho những người mình thân yêu.</p><p>Bống ngày càng đáng yêu, em gần được hai tuổi bi bô suốt ngày. Anh Tí ngày càng lớn, mỗi năm đều phải thay quần áo mới vì quần áo cũ Tít đã mặc vừa và anh lại lớn quá. Chúng ta đang tiến về tương lai bằng hành trình cùng nhau khám phá cuộc sống.</p><p>Love my childrent and happy birthday MK</p>Unknownnoreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-64372049236511548912021-08-28T07:53:00.004-07:002021-08-28T07:53:43.134-07:002nd year of covid<p> Đã hai năm covid, tình hình dịch ngày càng phức tạp. Lũ nhỏ đã ở nhà quá lâu, dù sao cũng là may mắn khi bố chưa bao giờ xem việc học trên lớp là ưu tiên số 1, các con đang còn nhỏ nên việc học đến không chỉ từ nhà trường mà còn đến từ sự quan tâm và hỗ trợ của gia dình.</p><p>Với thực trạng của một nước kém phát triển, dịch bệnh sẽ là cơn ốm dai dẳng kéo dài. Nhiều người thất nghiệp, không việc làm, tiền nong. Dù sao gia đình ta cũng thật may mắn khi bố mẹ vẫn còn có công việc. Anh Tý giờ đã lớn, vẫn đáng yêu và nhí nhố, Anh Tít chuẩn bị thay răng, vẫn người lớn và giàu trí tưởng tượng. Cô em Bống đáng yêu, được cả nhà chiều nên cũng có phần giống "bà nội". Tình hình là tất cả ở nhà nên cả lũ như giặc phá từ sáng cho tới đêm.</p><p>Đợt dịch này mẹ vẫn là người mệt nhất khi phải lo mọi thứ cho cả nhà, công việc mới của mẹ cũng vất vả và em bống lại còn quá bé. Bố phải cố gắng nhiều hơn nữa...</p><p>Yêu cả nhà nhiều lắm.</p>Unknownnoreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-90415927388729017042021-03-29T14:14:00.001-07:002021-03-29T14:14:09.777-07:00Các tình yêu<div>Lâu lắm rồi bố không viết blog. Công việc của bố đã chuyển lên nhà máy ở Hòa Bình, nhiều việc mới với bố và bố không có nhiều thời gian để làm nhiều việc cho bản thân mình cũng như dành thời gian cho các con. </div><div><br></div><div>Năm tháng cứ trôi đi, gia đình mình đã đông thành viên hơn. Em Bống đã hơn 1 tuổi, đi chập chững khắp phòng, cười đáng yêu, bộ môn cắn và cào là sở trường của em. Anh Tít càng ngày càng lớn, đã bắt đầu mặc các quần áo anh Tí để lại. Tính anh Tít vui vẻ, đáng yêu, tự nhiên và tự tin. Anh nằm ngủ rất thích nằm một mình, chỉ cho bố ôm một lúc rồi lăn ra nằm bên cạnh, ngược lại với Anh Tí nằm phải có người ôm (bố). Anh Tí có thể trông em, làm nhiều việc nhà và tự giác một số việc mà bố mẹ bất ngờ trông chờ vào anh ấy. Tí nhẹ nhàng, hiền lành và thương yêu mọi người.<br></div><div><br></div><div>Bố hạnh phúc với những năm tháng được sống bên cạnh các con. Cảm ơn Thượng đế đã cho con một mái ấm với những đứa con tuyệt vời.</div>Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-11662047248143636792020-10-08T10:58:00.001-07:002020-10-08T10:58:54.875-07:00Luân lý, tự do và mở miệng<div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="overflow-wrap: break-word; margin: 0.5em 0px 0px; white-space: pre-wrap; animation-name: none !important; transition-property: none !important; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; color: rgb(5, 5, 5); font-size: 15px; font-style: normal; font-variant-ligatures: normal; font-variant-caps: normal; font-weight: 400; letter-spacing: normal; orphans: 2; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: rgb(255, 255, 255); text-decoration-style: initial; text-decoration-color: initial;"><div dir="auto" style="animation-name: none !important; transition-property: none !important; font-family: inherit; text-align: start;">Trong mọi suy nghĩ, tôi luôn cho rằng phụ nữ thật vĩ đại – như mẹ, chị, vợ và những người bạn nữ giới mà tôi quen biết. Nhưng như một thiên kiến, Chính trị tôi vẫn nghĩ là lãnh địa của đấng mày râu. Không phải bởi vì tôi xem thường họ, mà bởi tôi nghĩ người phụ nữ với thể trạng bẩm sinh không phải để bị áp bức về thể xác hay tâm hồn và hơn cả gia đình vốn là nơi cần họ nhất.</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="overflow-wrap: break-word; margin: 0.5em 0px 0px; white-space: pre-wrap; animation-name: none !important; transition-property: none !important; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; color: rgb(5, 5, 5); font-size: 15px; font-style: normal; font-variant-ligatures: normal; font-variant-caps: normal; font-weight: 400; letter-spacing: normal; orphans: 2; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: rgb(255, 255, 255); text-decoration-style: initial; text-decoration-color: initial;"><div dir="auto" style="animation-name: none !important; transition-property: none !important; font-family: inherit; text-align: start;">Chính trị. Thành thật mà nói, trong năm năm gần đây tôi không còn quan tâm đến nó, không chỉ bởi đức tin của mình mà còn vì tôi luôn nghĩ cái chính nghiệp của mình là nuôi và dạy con nên người. Tôi không còn quan tâm đến người khác nghĩ gì, làm gì hay bất kỳ điều gì xảy đến với mình. Tôi tin vào Thượng đế và chỉ có Người mới có quyền phán xét điều tốt xấu của vạn vật. Tôi tin mỗi con người đều có một số phận và chính nghiệp của mình. Và tôi cũng tin vào lòng tốt của mỗi con người.</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="overflow-wrap: break-word; margin: 0.5em 0px 0px; white-space: pre-wrap; animation-name: none !important; transition-property: none !important; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; color: rgb(5, 5, 5); font-size: 15px; font-style: normal; font-variant-ligatures: normal; font-variant-caps: normal; font-weight: 400; letter-spacing: normal; orphans: 2; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: rgb(255, 255, 255); text-decoration-style: initial; text-decoration-color: initial;"><div dir="auto" style="animation-name: none !important; transition-property: none !important; font-family: inherit; text-align: start;">Đoan Trang. Thú thực, tôi không nghĩ mình biết cô ấy, cũng chưa bao giờ đọc những sách cô ấy viết. Hôm nay trên nhóm email của Quỹ Nghiên cứu biển Đông Ban quản lý có nhắc, năm 2011 chính Đoan Trang, khi đó là phóng viên báo Pháp luật thành phố là người đã giúp Quỹ Nghiên cứu biển Đông tiếp cận được với nhiều bạn đọc thông qua báo giấy với các tác giả như Lê Minh Phiếu, Dương Danh Huy, Hoàng Việt, Trần Vinh Dự… Tôi tin khi làm việc đó cô ấy chỉ có một động cơ duy nhất là sự chính trực. Và có lẽ trong cuộc đời tranh đấu, cô ấy chi có duy nhất niềm tin vào sự thật.</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="overflow-wrap: break-word; margin: 0.5em 0px 0px; white-space: pre-wrap; animation-name: none !important; transition-property: none !important; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; color: rgb(5, 5, 5); font-size: 15px; font-style: normal; font-variant-ligatures: normal; font-variant-caps: normal; font-weight: 400; letter-spacing: normal; orphans: 2; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: rgb(255, 255, 255); text-decoration-style: initial; text-decoration-color: initial;"><div dir="auto" style="animation-name: none !important; transition-property: none !important; font-family: inherit; text-align: start;">Tự do. Đối với tôi tự do được sinh ra, tồn tại và là trạng thái thuộc về tâm hồn. Và tâm hồn một người tự do thì không thể bị giam cầm bởi nhà tù, hoặc bất kỳ định chế nào khác do người khác đặt ra. Nó chỉ bị giam hãm bởi sự vô luân của chính con người đó. Chính vì vậy luật pháp phải được tạo ra bởi những luân lý phổ quát về bình đẳng và tự do.. bằng không tất cả chúng ta đều đang bị giam giữ bởi một cái lồng mà ông chủ mang tên nhà nước. Không một chính thể nào được xem là đại diện cho quần chúng nhân dân khi người dân chỉ nhận được tự do cho bản thân mình trong ngục tối.</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="overflow-wrap: break-word; margin: 0.5em 0px 0px; white-space: pre-wrap; animation-name: none !important; transition-property: none !important; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; color: rgb(5, 5, 5); font-size: 15px; font-style: normal; font-variant-ligatures: normal; font-variant-caps: normal; font-weight: 400; letter-spacing: normal; orphans: 2; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: rgb(255, 255, 255); text-decoration-style: initial; text-decoration-color: initial;"><div dir="auto" style="animation-name: none !important; transition-property: none !important; font-family: inherit; text-align: start;">Tôi biết phải là một điều lớn lao để người phụ nữ đứng lên tranh đấu. Chẳng ai muốn cô đơn, chẳng ai muốn ngục tù, chẳng ai muốn gia đình mình trong cơn hoạn nạn.. Tôi chẳng muốn chính trị, nhưng tôi biết mình phải đứng lên nói về những điều tôi cho là lẽ phải. Tôi ủng hộ mọi biện pháp đấu tranh/ phản đối chính trị trong hòa bình bởi giữa chúng ta chỉ có luật pháp. Nếu luật pháp sai hãy sửa nó. Nếu nhà nước sai, hãy sửa nó. Đừng để chúng ta lại trở thành con tin trong chính cái lồng của mình.</div></div>Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-63008768403058137652020-04-23T20:59:00.001-07:002020-04-23T21:00:28.475-07:00back School!!<iframe allowfullscreen="" frameborder="0" height="270" src="https://www.youtube.com/embed/E8iXOKERY6U" width="480"></iframe><br />
<br />
Tình hình là nghỉ dịch Covid-19 được 3 tháng mà các anh chàng này chả nhớ trường nhớ lớp gì cả. Bố làm video này để cổ động tinh thần cho các bạn quay lại trường giai đoạn tới. Yêu các con.Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-77943943057279238892019-12-09T12:34:00.002-08:002019-12-09T12:36:06.649-08:00DailyThời gian trôi nhanh, mới đó Tít đã 4 tuổi, nói nhiều, quậy và đáng yêu. Mặc dù vẫn ngọng líu ngọng lô, ngang bướng nhưng cũng rất tình cảm. Anh Tí đã lớn sắp 8 tuổi rồi. Cả bố và mẹ nhìn các con ngày một lớn và chỉ hi vọng trở thành bố mẹ tốt và đủ trưởng thành để đứng bên cạnh các con và nhìn các con lớn lên.<br />
<br />
Nhà lại sắp có thêm thành viên mới, thời gian dành cho Tí và Tít sẽ ít đi, các con đang học thành những cậu bé ngoan còn bố thì đang học thành ông bố tốt đây.<br />
<br />
Đợt này bác Phương mua hộ cho cái ô tô cũ, chỉ hi vọng đủ tiền để duy trì và đưa cả gia đình đi lại cho an toàn hơn, các con sẽ được đi thăm thú nhiều nơi để hiểu được cuộc sống có bao điều mới lạ.<br />
<br />
Yêu cả nhàNguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-59590366777481129962019-10-16T22:38:00.000-07:002019-10-16T23:54:32.313-07:00Tom Sayer and Becky<div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEik_YWqgxBv7OsK7A6OS0PwuKBgjXWRcBruim05ISlIxrxloaGgAycMGDSyy7u4tQ81ZLX9OaGLWtpv3TplACr-ksEqrJy_01wKwmHIYWjgNoysUqiDeFVs_Q44IZYQRZh7WmbSPqq1gz4/s1600/1571295197868536-0.png" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;">
<img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEik_YWqgxBv7OsK7A6OS0PwuKBgjXWRcBruim05ISlIxrxloaGgAycMGDSyy7u4tQ81ZLX9OaGLWtpv3TplACr-ksEqrJy_01wKwmHIYWjgNoysUqiDeFVs_Q44IZYQRZh7WmbSPqq1gz4/s1600/1571295197868536-0.png" width="400">
</a>
</div></div><div>(<i>Kỷ niệm hè 2019 tại biển của Hội - Nghệ An</i>)</div><div><br>Hôm qua 16/10/2019 bố đưa Tí đến lớp, con vừa vào sân trường đã thấy có 2 bạn gái chạy đến kéo Tí đi. À thì ra cu cậu có bạn rồi nhé ^^...</div><div>Bố vẫn ngồi trên xe khoanh tay đứng nhìn. Tí có vẻ ngượng ngùng hơi tách ra nhưng bị cô bạn cứ kéo lại. Bất chợt cô bé quay lại nhìn và thấy bố đang nhìn theo hai đứa có vẻ rất là serious. 2 cô bé tách ra chạy đi đâu mất!<br></div><div><br></div><div>Tối về bố hỏi: </div><div> - Bạn khi sáng là bàn nào vậy con?</div><div><br></div><div> - Bạn Khánh Ngọc đấy bố!</div><div><br></div><div>(Thì ra cu cậu đã giới thiệu từ lâu, nhất là khi bạn ấy được cô giáo xếp ngồi cạnh cu cậu. Xinh ơi là xinh, cô giáo trang điểm cho một chút để biểu diễn văn nghệ thì cu cậu không biết hồn đã bay đâu mất)</div><div><br></div><div> - Bạn ấy bảo bố trông thật ngầu, Tí nói tiếp mặt trông rất là hân hoan.</div><div><br></div><div> - Thế là cool đúng k?</div><div><br></div><div> - Vâng ạ, vì bố mang cái khẩu trang (xin giới thiệu là Bố mang cái khẩu trang kiểu của Nhật, như cái khăn che ngang mặt, đầu đội cái mũ fullface, mặc áo chống nắng đen xì)</div><div><br></div><div>Sáng nay 17/10/2019 Bố đưa Tí lên tận lớp vì k nhìn thấy bạn Khánh Ngọc ở sân. Lần này quyết lên gặp "Nàng thơ" của anh Hai xem thế nào. Đang ngơ ngác thấy một cô bé có khuôn mặt thanh tú, buộc tóc rất gọn gàng, cao hơn Tom Sayer nhà mình. Đích thị là Becky rồi! Thấy hai anh chị chào nhau thật nhanh... Becky nói với Tom: Tóc cậu như trẻ con ý (ôi trời ơi, quá dễ thương lun ^^ tóc tai thì biết tận 2 ngày rồi mà, chắc thấy Papa nên nói nhau xã giao vậy. Bố thì thấy cô nào xinh cũng ngớ người ra luôn) Tom cười tít rồi lỉnh vào lớp, sau khi quay lại nói với bố khe khẽ những chắc Becky cũng nghe thấy: Bạn Khánh Ngọc đấy! Thấy bố vẫn ngớ người ra, chàng ta lại nhắc lần thứ 2... gương mặt trông như Charlie Brown gặp Litter Red Haired Gril lần đầu.</div><div><br></div><div>Hai bố con tạm biệt mà lòng bố thấy rưng rưng... Bao nhiêu kỷ niệm ùa về, cũng bằng cái tuổi của con bố cũng biết một bạn gái học cùng lớp thật xinh, da trắng như tuyết, tóc đen như mun... bạn ấy là quản ca của lớp....</div><div><br></div><div>Cảm ơn con vì đã tin tưởng và giới thiệu với bố người bạn mà con thích đầu tiên (sau bạn Hà Bảo Châu học lớp mẫu giáo nhỡ).</div><div><br></div><div>Cuộc sống có gì đẹp đẽ bằng trái tim của một đứa trẻ đang yêu... Hãy giữ trái tim luôn ngập tràn cảm xúc và tận hưởng cuộc sống bằng tình yêu thương, đó là một cuộc đời hạnh phúc con trai của bố.</div><div><br></div><div>Yêu thương các con</div>Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-63858547403670376142018-08-20T19:12:00.000-07:002018-08-20T19:14:18.680-07:00Cội nguồn cảm xúc (3): Buông bỏ<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhHOUNjDLo1u4tPPaQIUIv9FK1ZzocmyDjlhY1gXte-UZnxW8i19NcqqD5BlHbw9ESYKrIG5xJeUDnLF1yglEwu-pYA7fKD4cyAg0FV4icAs5tUhVYG_TnkHhlR0zWCQTBh93TCsDk6vwE/s1600/DSC_0002.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1063" data-original-width="1600" height="265" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhHOUNjDLo1u4tPPaQIUIv9FK1ZzocmyDjlhY1gXte-UZnxW8i19NcqqD5BlHbw9ESYKrIG5xJeUDnLF1yglEwu-pYA7fKD4cyAg0FV4icAs5tUhVYG_TnkHhlR0zWCQTBh93TCsDk6vwE/s400/DSC_0002.JPG" width="400" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Diễn tiến tiếp theo cho những biến đổi nội tâm mà bạn đã đạt
được trạng thái hiểu biết về hạnh phúc và tình thương. Bạn đã nhìn thấy trong bản
thân mình một tâm hồn thấm đẫm chính pháp dần xuất lộ. Không phải trong giấc
mơ. Trong cái không gian mầu nhiệm, tinh khôi, nơi mà mọi thứ tưởng như vô thức
đó hiện hiện lên một triết lý sống vô cầu, không chút tà dục, hướng đến những
điều chân thiện mỹ. Tâm hồn bạn được an trụ trong tuệ giác. Đó là một sự kết nối
đến một thế giới tâm linh siêu việt, nơi bạn có thể chứng nghiệm được triết lý
nhân quả, nơi bạn có thể giải nghiệp báo cho mình. Bạn sẽ trả lời được tất cả
các câu hỏi mà cuộc đời bạn đã và đang thu nhận, “Tôi là ai?” “Tôi từ đâu tới?”
“Sứ mệnh của tôi trong thế gian ảo hóa này?” “Cái chung cục nó là gì? và tại
sao tôi có thể thành bất tử?”… <o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Trong cái toàn thể của tự nhiên, con người chỉ là cát bụi,
cũng chỉ là như cây cối, gió mây. Thứ khác biệt của con người với vạn hữu chính
là tâm linh quán chiếu được thế gian. Cái tâm thế vốn rất gần với chính đạo vậy
nên cái thiên cơ ngàn kiếp tu thành mà lại chìm đắm trong u minh thật là uổng
phí. Thời gian là thước đo cho mọi kiếp sống, là sự hủy diệt của muôn loài. Một
ngày là dài, một năm lại ngắn. Một đời là dài nhưng vạn năm vẫn ngắn, cái thế
giới quan của một kiếp khác cái thế giới quan của mấy nghìn năm. Vậy nên muốn
hiểu được sự toàn bích của tự nhiên ắt phải bỏ đi cái chấp niệm của một cuộc đời
rất ngắn. Cái triết lý buông bỏ bắt nguồn từ đó.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Dù bạn chẳng tin về tiền kiếp cũng như mai hậu, nhưng vẫn sẽ
phải đồng ý rằng những điều thuộc về tinh thần có in dấu của bạn dù xấu hay tốt
vẫn sẽ tồn tại trong tâm thức người khác và ảnh hưởng đến họ. Những ký ức ghi dấu
đó tồn tại trong thế gian và xuất hiện lại đâu đó trong đời. Đến một lúc mà Đạo
Phật gọi là tùy duyên, có một thứ kết tinh được coi là hội ngộ. Tầm thường thì
lắm, tốt đẹp bền lâu, nên Đạo gọi thứ vô minh là luân hồi, trí huệ vốn trường cửu.
Khi bạn tin vào thứ được gọi linh hồn vốn vô thủy vô chung, đó là lúc bạn vượt
qua được sự sống và cái chết, vượt qua được những chấp niệm của bản ngã, tin
vào chính quả đối với thiện phước ở đời. Khi đó thời gian trở thành bạn tâm
giao để bạn đi trên con đường chính Đạo. Và khi bạn được đối diện với Đấng chí
tôn đó là ngày tâm hồn bạn an nhiên hạnh phúc, ung dung tự tại sống ở trần thế
mà ngỡ thiên đường. Bạn sẽ thấy đích đến của cuộc đời mình trong cái không gian
tưởng chừng vô hạn của vũ trụ.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Của cải vật chất chất đầy cho con cháu cũng chỉ dăm đời, nếu
là thứ quân vương – thiên tử lâu lắm cũng hơn kém trăm năm. Nhưng cái hậu họa của
nó có khi là tuyệt diệt, còn thứ khuynh gia bại sản, nghiệp chướng vận vào vốn
không nói hết. Vậy xem những thứ được gọi là tiền bạc vốn chẳng phải thang đo,
nên giàu nghèo đừng xem là phước họa. Xưa đến nay chưa biên giới nào là vĩnh cửu,
chưa thể chế nào là trường tồn nhưng sự tiến bộ của loài người là không phải
bàn cãi. Chung quy cái trí tuệ thế gian vốn có tính kế thừa. Mấy ngàn năm những
lời của Đức Phật, Lão Tử hay những bậc thầy về giác ngộ sau này vẫn không coi
là cũ bởi cái trí huệ vốn là trường cửu. Do đâu, bởi vì các vị đó chỉ nói đến
con người và những điều nằm trong nó. Vậy nên thứ dành cho con cháu kém thì học
thức, thường thì đạo lý, khôn ngoan là trí huệ.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Lão Tử nói “Cơn lốc không quá một buổi/ mưa rào không hết một
ngày”. Thời gian làm cho cơn giận dù lâu cũng hết, nhưng làm tấy lên cái kết quả
của nó. Để cơn giận dữ kiểm soát bản thân thì mất đi sự khoan dung và lý trí,
những thứ tối hảo ở đời. Điều đó kéo theo nỗi ân hận cùng sự trống rỗng chiếm
chỗ chờ cơn giận dữ khác. Bạn không hiểu nó, nó sẽ lặp đi lặp lại và hủy hoại
không chỉ tâm hồn mà còn cả với thế giới mà bạn sống. Thứ giận dữ bắt nguồn từ
ý muốn của bản thân áp đặt lên bản thể khác bằng cường lực không được tự nhiên
chấp nhận, theo thời gian ta sẽ chỉ thấy mất mà không thấy được. Diệt trừ nó
không chỉ vì hiểu nó, biết nguồn cơn của nó mà những hành động phản ứng trong
cơn nóng giận cần nên chậm lại, hãy xem sau bạn có còn hành xử như lúc mới bắt
đầu. Chung cục sau cơn nóng giận, khi bạn hiểu lý lẽ bạn sẽ hành động đúng. Cái
chậm lại đó đạt được bởi cái Không chứa nó. Đạt được cái Không vốn bởi tâm trí tĩnh
lặng trong trạng thái thiền định, quán chiếu hơi thở ra vào. Với thời gian bằng
nỗ lực và chuyên cần rèn luyện bạn sẽ không còn bị sự giận dữ chi phối, tâm hồn
bạn không bị hủy hoại. Buông bỏ bắt đầu từ đây.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Yêu và ghét, nóng và lạnh, vui và buồn.. những thứ do giác
quan ta đem lại vốn để ta nhận ra mình trong thế giới của tồn tại. Khi ý thức
ta sở hữu nó, nó sẽ kiểm soát ta. Nếu ta coi đó là sự tương tác giữa giác quan
với các đối tượng khách thể của chúng thì dù chúng đến hay đi ta vẫn giữ được sự
an định của tâm trí. Yêu hay ghét là trạng thái khi ta trao và đón nhận những
tình cảm đối với một đối tượng khác. Nên tôi yêu không có nghĩa là tôi sở hữu,
dù được đáp lại hay không, bền lâu rồi lại bội phản tôi không bao giờ oán trách
bản thân hay đối tượng đó. Tôi ghét một sự vật nào đó, do cái cơ thể mình không
thể thích ứng nhưng không có nghĩa tôi phải hủy hoại nó, áp đặt hay khuyến
khích cái quan điểm của mình cho những người khác cùng tôi. Vậy nên cái ý nghĩa
của việc thu lại các giác quan của mình thực ra chỉ đặt nó về vị trí vốn có của
nó, không để ý thức sở hữu cùng giác quan chi phối. Đó cũng là buông bỏ.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Khi trong ta không còn giận dữ, các giác quan đã được thu lại.
Khi đó ta đã định hình lại chính bản thân mình chỉ còn những điều tinh túy nhất,
không hoen ố bởi dục vọng. Một con người mới như được tái sinh. Con người đó tuân
theo triết lý của tự nhiên, thoát khỏi mọi mâu thuẫn, vạn vật trong mắt đều có
cái nhìn bình đẳng. Tâm hồn ta đạt tới giới hạn không gian để đón nhận cái toàn
thể của tự nhiên trong trạng thái cân bằng tuyệt đối. Khi đó tình thương trong
ta đối với vạn hữu đã không còn bị giới hạn, ta trao đi bằng cả tâm hồn mình,
thứ tình thương trinh nguyên, thuần nhất. Bạn của tôi ơi, cũng chỉ cần ngần đó
bạn đã vươn tới tri thức của những bậc giác ngộ. Bạn đã hiểu được hạnh phúc và
những điều tuyệt vời đằng sau nó.<o:p></o:p></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-68361205340597778992018-08-11T00:31:00.000-07:002018-08-11T00:31:43.014-07:00Cội nguồn cảm xúc (2): Tình thương<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiwi6ZHq4CGHkh-qEhIqYJ10_cjS_ZMyoHKT8oEI0nK2oy0o4_h9lLWWj6r2qWtQEL-PN-x8jjegw8nMrCoFBLhoPcPsdBeKRyWS6UIILYiAhxegwzjAarQVa2A5t55rAtDp73SFyvT4vQ/s1600/20180722_095724.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1600" data-original-width="778" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiwi6ZHq4CGHkh-qEhIqYJ10_cjS_ZMyoHKT8oEI0nK2oy0o4_h9lLWWj6r2qWtQEL-PN-x8jjegw8nMrCoFBLhoPcPsdBeKRyWS6UIILYiAhxegwzjAarQVa2A5t55rAtDp73SFyvT4vQ/s640/20180722_095724.jpg" width="308" /></a></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Nếu một khi bạn hiểu được hạnh phúc, đó là lúc một cánh cửa
trong tâm hồn bạn mở ra. Cái thế giới huyền hoặc, phi thường, đầy màu sắc tươi
vui đang đón đợi. Nơi bạn sẽ tìm được sự an nhiên cho chính bản thân mình. Nơi
bạn hiểu cái điều làm nên hạnh phúc bền lâu. Nơi bạn biết mình sẽ không đánh đổi
nó để lấy bất kỳ điều gì trên thế gian. Nơi bạn sống một cuộc đời ý nghĩa, nhìn
vạn vật xung quanh với con mắt bao dung và đối đãi với nhân gian bằng trái tim
nhân hậu. Trong thế giới của bạn mọi con người đều ước vọng và trở nên tốt đẹp,
mọi nguyên nhân hay kết cục đều có thể mang đến phước lành. Sự trường cửu đó,
lâu đài hạnh phúc đó không chỉ xây bằng từ bỏ mê chấp, dục vọng. Nó là hành
trình thay đổi chính bản thân để trao đi tình thương vô điều kiện đối với vạn hữu,
một sự hi sinh không câu thúc. Chính vì mênh mông nên nó không có bến bờ, mọi tốt
xấu không vượt qua giới hạn của nó. Bởi vì nó cao vợi nên mọi cuồng phong đều
không ra khỏi, mọi bão tố đều tan trong đó. Nó thung sâu nên mọi ác nghiệp vốn
chẳng bao giờ chạm được đáy. Có nhiều cách để bạn đạt được nó bằng một nỗ lực lớn
lao, bằng một sự thực hành chuyên cần và bằng một tâm niệm hướng về tuyệt đối. Ta
sẽ nói về sự lớn lao của nó, như một đặc ân mà Thượng đế đã trao cho mọi sinh
linh trên thế gian này.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Bạn không cần là ai, không cần luân lý cũng chẳng cần tri thức
để hiểu. Nó vốn đã nguyên sơ, thường hằng, bất biến. Bạn sẽ luôn muốn đón nhận,
quy thuận, chấp nhận thứ ánh sáng diệu kỳ mà nó đem tới. Bởi bạn biết đó là một
thứ tình cảm lớn lao vô điều kiện, vượt lên trên mọi mâu thuẫn nhị nguyên. Thứ
mà bạn không phải kiếm tìm bởi nó đã có sẵn, sâu thẳm trong tâm hồn của tất cả
chúng ta. Trong thế giới của nó không có ai là thù là bạn. Thế giới đó không có
điều xấu nào không thể đổi thay, để mọi điều tốt đẹp hơn với một tâm hồn tha thứ.
Trong thế giới đó phần thiện hảo ta luôn sẵn dành cho kẻ khác, mọi xấu ác vốn
xin nhận cho bản thân mình. Ôi Thượng Đế, nếu không phải người thì thánh thần
nào còn có thể tạo ra một điều toàn bích đến vậy?! Nó chữa lành mọi vết thương,
vực dậy tất cả những tinh thần ủ rũ, chở che cho mọi linh hồn trước sợ hãi và
vô minh. Và khi bạn biết nó là tình thương – bạn sẽ chẳng tin là sự thật. Bởi điều
diệu kỳ lớn lao đó đâu dễ dàng tìm đến vậy, nó phải thuộc về một nơi nào đó
siêu nhiên huyền bí, nơi mà cả kẻ cho và người nhận vốn đã nhận ân sủng của ơn
trên.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Hỡi kẻ phàm tục! Nếu bạn không nghĩ nhân gian này nhiệm màu
đến vậy và Thượng đế vẫn chẳng xem chúng sinh như con cái của mình. Vậy chắc bạn
đã bị thế giới quan của mình che khuất mắt, những tưởng rằng Thượng đế để bơ vơ
đứa con hoang lạc của Người. Nghịch lý thay khi ánh sáng của nó vốn dĩ đã chiếu
vào chỉ tiếc rằng phàm nhân quên hết, chẳng khác gì tích Từ Thức lạc cõi tiên.
Bởi không gì có thể ngăn được điều Tuyệt đối, dù cho đó là bóng tối của vô
minh. Thứ ánh sáng trường cửu nằm trong cội nguồn của sự sinh sôi là điều tuyệt
diệu nhất. Đó là tình thương yêu của người mẹ dành cho những đứa con của mình.
Nó vẫn nguyên sơ như ngày loài người hiện thế, vẫn sẽ thường hằng cho tới vạn
kiếp sau. Nó là nhiệm màu, nó là huyền bí, nó là suối nguồn, là mật ngọt, là
thánh ca cho mọi giống loài. Nó là cơn mưa rào khi ta giữa mùa Hạ, là ngọn lửa sưởi
ấm giữa đêm Đông. Nó vỗ về ta khi đau khổ, ôm ấp ta trong mọi lúc ta cần. Nó là
gương để ta soi mình lại bản thân mình. Nó cho ta thấy đức hi sinh tuyệt đối. Sẽ
chẳng có vết thương nào không lành da liền thịt, chẳng có hận thù nào chẳng thể
tiêu tan. Dù bạn là ai, là kẻ giàu sang hay sống kiếp bần hàn! Bạn đã có một cuộc
đời đón nhận và cũng đã cho đi dù nó ít bội phần, thứ tình thương dành cho kẻ
khác.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<o:p> </o:p> </div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Vậy tại sao ta không trao gửi tình thương cho mọi sinh linh
trên thể gian này bởi vốn dĩ nó là vô hạn và cũng bởi vì nó chính là cội nguồn
để tạo nên hạnh phúc vĩnh cửu. Có chăng cái tôi mà ta ngày đêm chăm bẵm theo thời
gian đã trở thành ông chủ, kẻ chỉ muốn lòng ta theo ý nó trong cái thế giới mà
tình yêu, lòng tốt có hạn mức nhưng sự ích kỷ và giận dữ lại vô bờ. Vậy nên bạn
phải chuẩn bị một tâm thế bằng an trước khi có thể tạo ra một thứ tình thương
thuần khiết nhất trao cho cuộc đời để được tái sinh. Bạn sẽ phải học cách giã từ
sự giận dữ, thả trôi đi những thứ không thuộc về mình, tha thứ cho những điều trước
đây tưởng chừng không thể tha thứ nổi, hãy nghĩ vô minh như đêm tối làm người
ngay cũng kém kẻ đui mù. Vậy nên cái thứ gọi tên kẻ thù vốn nằm trong tâm chẳng
nằm ở đâu khác. Không có chuyện thiện diệt ác trong khi thiện vốn đã chẳng có
ác rồi. Và rồi khi tình thương được sở đắc lên ngôi, đó là ngày mà bạn có một sức
mạnh vô song nhất, biến mọi nguy nan thành những thứ an lành, biến hận thù
thành tình huynh đệ, để thế gian dào dạt tiếng hoan ca. Thượng đế biết, phải
Người đã biết! Kẻ phàm nhân vốn chẳng tiếc thân mình trao cho nhân gian bằng
tình thương tuyệt đối. Hắn đã được an trụ trong Người như đứa con, đứa học trò
mà Người thương yêu nhất.<o:p></o:p></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-56502079823116047232018-03-07T09:19:00.000-08:002018-03-07T09:19:08.970-08:00Sống - ChếtVẫn biết sinh tử trong đời là duyên số, nhưng cơ duyên trong đời đã được gặp nhau nay âm dương cách biệt vẫn thấy chạnh lòng. Bạn mất đã được 20 năm nay anh trai lại mất. Cầu mong anh siêu thoát, an trụ trong vũ trụ mênh mông của Thượng đế chí tôn. Chỉ có những người ở lại cuộc sống sẽ là một hành trình lớn lao hơn để nhận ra đó không phải là nghịch cảnh mà là thử thách để chúng ta nỗ lực không ngừng để sống, để trở thành một điều tốt đẹp, để trở về với bản ngã. Và không phải để lãng quên mà để ta thấy trân quý những phút giây được sống bên nhau.<br />
<br />
Có lẽ hai năm trầm mình trong tâm linh và dịch lý, cái sâu sắc mà tôi có thể cảm nhận thấy sự tồn tại của mỗi con người nằm trong tâm hồn của người khác. Vậy nên sự sống vượt ra khỏi quá khứ, hiện tại và tương lai. Ta đã sống và sẽ không thôi hiện diệnNguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-5498635448073833672018-02-23T01:01:00.000-08:002018-02-24T15:15:44.546-08:00Cội nguồn cảm xúc (1): Hạnh phúc<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi4jF_YxtJkvpgO60JFC1rPcO_QXgaomQmd5GmCPUqYsGegjGZwBy4RnCjXu0Vex0stICG0XDowR5zIKTVM8klxofX_hnyfMQFpUvt7mlVI0hh37jkMO1G5_w5lo6CUYuGZhMBWMZb_L8M/s1600/20150927_175209.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1200" data-original-width="1600" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi4jF_YxtJkvpgO60JFC1rPcO_QXgaomQmd5GmCPUqYsGegjGZwBy4RnCjXu0Vex0stICG0XDowR5zIKTVM8klxofX_hnyfMQFpUvt7mlVI0hh37jkMO1G5_w5lo6CUYuGZhMBWMZb_L8M/s400/20150927_175209.jpg" width="400" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Tôi đã có một giấc mơ không mộng mị, tôi được đi qua cõi tử
sinh. Cái cảm giác trinh nguyên ngập tràn cơ thể và tâm hồn. Không còn âm
thanh, không còn hình ảnh, không còn thời gian. Không đớn đau, dằn vặt. Không
níu kéo. Không ham muốn, không dục vọng. Không có chỗ cho ác niệm nảy sinh.
Không thù địch, không bạn bè. Chỉ mình tôi trước khoảng lặng vô hạn bao trùm
không gian của quá khứ, hiện tại và tương lai. Mọi giác quan dường như biến mất
khi cơ thể tan vào hư không, tôi hòa mình trong hình hài vạn thể. Một niềm hạnh
phúc khác lạ, riêng biệt, êm dịu và an lành tràn ngập. Tôi để mặc mình đắm chìm
trong cảm giác tuyệt diệu đó như chưa hề có ký ức về bổn phận của bản thân, tiền
kiếp hay mai hậu. Trong khoảnh khắc, tôi đã hiểu được linh hồn tôi đang đứng
trước Tuyệt đối và quy thuận dưới chân Người. Đó là sự kết nối mà Người là toàn
thể vũ trụ và cũng là tất cả những gì trong tôi hướng đến.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Tỉnh dậy dường như chiêm bao, cái cảm xúc đó vẫn choáng ngợp
trong trí óc. Thân thể dường khác lạ, nhẹ nhàng đến tinh khôi. Dư âm của giấc mộng
còn vang vọng cho đến những ngày sau. Tôi đã tự hỏi: Hạnh phúc bắt đầu từ đâu? Nó
được làm bằng gì? Điều gì sẽ cho tôi một niềm vui trường cửu, một hạnh phúc lớn
lao và hơn hết để cho tôi một tâm hồn an lạc? Còn những khổ đau của tôi?! Nó vốn
từ đâu tới, cái gì đang nuôi dưỡng nó?! Và điều gì đang ở giữa kết nối hạnh
phúc và khổ đau?! Rồi con cái của chúng tôi, điều gì mà tôi có thể đem đến sẽ
làm nó thành một con người chân chính với niềm hạnh phúc tự thân an lành?! Những
câu hỏi cứ trào dâng trong lòng kẻ vẫn đang suy tư trong mộng tưởng. Tôi bắt đầu chiêm nghiệm lại cuộc đời mình, những
gì thuộc về quá khứ, hiện tại và tương lai. Những gì đã có và sẽ tồn tại trong
tôi, những cảm xúc vĩnh hằng. Hãy bắt đầu từ nó và kết thúc từ nó, để mọi thứ ảo
ảnh của một kiếp sống phù sinh trong trời đất tan biến và ta hiểu được đâu là lẽ
sống ở đời.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Khổ đau hay hạnh phúc, niềm vui hay nỗi buồn… Có phải con
người sinh ra vốn dĩ đã tạo nên và nuôi sống sự bất hạnh trong tâm tưởng của bản
thân mình? Khi chúng ta còn là một đứa trẻ, niềm vui và hạnh phúc đơn giản chỉ
là những lần được ôm bầu sữa mẹ, ngủ vùi trong tiếng ru ầu ơ. Trong trí óc non
nớt một khái niệm về niềm vui và hạnh phúc đã được tạo thành. Nó được nuôi sống
bằng ký ức và lớn dần lên khi thế giới quan của chúng ta ngày một hoàn thiện.
Những khi được quà bánh, chiếc quần hay áo mới, những lần được cô giáo xướng
tên khi được điểm tốt, cái rung động đầu đời khi chạm ánh mắt với người yêu và
cảm xúc vỡ òa với niềm hạnh phúc khi được chứng kiến những đứa con chào đời… Nó
là những lớp lang tạo nên cái định nghĩa ngày càng phức tạp của kẻ phàm trần
nơi nhân thế.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Trôi trong niềm vui và hạnh phúc thuần khiết, những khoái cảm
tự tôn được tạo nên khi bỗng nhiên trở thành tâm điểm chú ý, những lời ngợi
khen của thế gian mà hiếm có kẻ nào có thể giữ vững đôi chân của mình trên mặt
đất. Ta chợt nghĩ rằng mình khác biệt. Ta đi tìm những thứ tạo cho ta cảm giác
được coi trọng, được thấy mình ưu việt hoặc giả là để thoát khỏi những bóng
hình của những kẻ khác, hay cũng chỉ là thứ mà đã là nỗi ám ảnh khi ta ấu thơ. Những
chiến lợi phẩm đã tạo nên sự đam mê, cuồng nhiệt trong thân xác. Mải mê tháng
ngày chinh chiến cho tới khi ta nhận ra nỗi sợ hãi của mình. Nỗi sợ hãi xâm lấn
bản thân khi ta tách bản thân mình ra khỏi giống loài cũng lớn như nỗi sợ khi
chính chúng ta lẫn trong số đông. Hành trình tìm niềm vui và hạnh phúc bỗng hóa
gian nan khi mỗi người trong chúng ta cùng chen nhau để vươn lên đứng đầu. Thứ
cảm giác đói khát khi nhô mình vươn lên mặt nước, hít lấy hít để không khí
trong không gian rộng lớn nhét vào lá phổi chật hẹp, trước khi trầm mình như những
kẻ đuối nước làm ta ngộp thở, tâm trí ta bất định. Ta bắt đầu quên mất đâu thực
sự là hạnh phúc và rồi niềm vui thật khó kiếm tìm. Ta chú ý hơn đến những kẻ đồng
hành vốn sẵn vô minh luôn tìm cách ngáng đường kẻ khác. Trong cái thế giới mà
luật pháp nếu không đem đến vị trí dẫn đầu, ta đã biết dùng mọi phương cách sinh
tồn để tự vệ cũng như tìm kiếm vị trí độc tôn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Kết cục của quá trình giành giật không nguôi, ta bắt đầu có
thành tựu. Hay nói đúng hơn là di sản. Ta sợ mất nó, nó là tất cả những gì mà
ta có. Ôi cuộc đời bỗng hóa thành cục nợ, cái quá khứ lại trở thành ông chủ để
chỉ bảo đâu sẽ là tương lai. Mọi kết cục ta hướng tới phải chứa đựng thêm cái
không gian cho nó. Ta loay hoay với hiện tại chật hẹp đó. Ta bắt đầu học cách
im lặng trước điều xấu và rồi ta sẵn sàng lẻn vào số đông để lẩn tránh bạo quyền.
Ta chấp nhận bị thuần phục trước sức mạnh của kẻ khác, đổi sự sợ hãi để lấy những
đặc ân, những đặc lợi, đôi khi là sự yên thân và cuối cùng chỉ vì miếng cơm
manh áo. Hi vọng ngày mai là cơ hội để thanh toán lại những thứ đã phải chấp nhận
hôm nay, ta tô vẽ bằng những lý do tuyệt diệu nhất cho mình và đổ thừa cho
duyên số để có được cái cảm giác mà ta gọi là thanh thản.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Ta bắt đầu tin vào thuyết số mệnh bằng cách bỏ mặc những người
yếm thế trong khó khăn nhưng lại trông chờ sự giúp đỡ cũng như may mắn đến với
mình. Trong ta có sự ích kỷ chính đáng, tham lam đại chúng, bè đảng sinh tồn và
tàn ác theo số mệnh. Ta rủa sả những kẻ thất thế sa cơ, nhạo báng những người
liêm chính, cười cợt với luân lý, đội lý lẽ của kẻ mạnh trên đầu. Ta bắt đầu hạnh
phúc khi làm đau kẻ khác và lòng trắc ẩn dần bị che lấp bởi nỗi lo cơm áo gạo
tiền. Khi mọi thứ thiện hảo dần bị gắn liền với dại dột thì trong ta chỉ có thứ
dây leo xấu ác đâm chồi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Ta bỗng nhận ra ta có thể dung thứ cho kẻ thù của mình để đạt
mục đích, nhưng lại chẳng tha thứ cho những người thân yêu chỉ vì những hiềm tị
đời thường. Phải chăng sự giận dữ dù nhỏ bé nhưng thường trực cũng có tác dụng
hủy hoại như những cơn sóng thần hung dữ nhất. Ta tin cái lý lẽ khi cho đi luôn
phải được nhận về, ta giúp đỡ và muốn người ta mang ơn huệ, ta khó khăn phải có
kẻ cận kề. Cái tôi đó làm thế giới quan của ta uẩn chứa đầy thứ vay và trả. Ta
tin vào Đấng tối cao nhưng lại muốn cuộc đời có thứ luân lý và công bằng của
chính mình. Ta không thanh thản khi không được báo đáp, ta giận dữ khi không thấy
những kẻ thủ ác phải chịu báo nghiệp ở đời. Ta muốn là pháp quan, nhưng ta chỉ
là đao phủ không đao, ta oán hận vì không thể làm thay cho số mệnh.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Vậy nên bất chấp tất cả, với thời gian ta khát khao được
thành công, ta khát khao được công nhận, ta khát khao trở thành nhà truyền giáo
ban phát những giáo lý ích kỷ đó cho nhân gian. Ta khoe khoang nhà đẹp, những vật
dụng đắt tiền, những chuyến đi chơi xa xỉ. Ta tiêu xài hoang phí để mua vui
nhưng lại thờ ơ trước những đói nghèo, nghịch cảnh. Ta chia sẻ mọi xúc cảm trên
những dòng trạng thái để tìm kiếm tiếng hò reo từ những đám đông, nhưng lại che
dấu cảm xúc với những người thân yêu nhất. Những thứ khoái cảm ngoại lai đó, thứ
mong ước đã trở thành thèm khát đó, thứ mà ta tưởng là nhựa sống của cuộc đời
mình, thứ mà ta giữ lấy chẳng chịu chia sẻ cho ai, thứ mà mọi thứ trên đời đều
phải là của ta, đó thứ ta đang cố nhét vào trong tâm hồn mình và gọi nó là hạnh
phúc, kêu tên nó là niềm vui. Trong khi nó được tạo ra bởi dục vọng, bởi sự giận
dữ và bởi vô minh. Nó làm ta luôn đói khát, bất an và sợ hãi. Bởi dục vọng vốn
không thể len lỏi vào sâu trong tâm hồn và nó cũng chẳng bao giờ biết chứa đựng
để vỗ về ôm ấp.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Ở sâu trong cái tâm hồn thuần khiết đó vẫn vang vọng câu hỏi,
mà một ngày nào đó khi ta thất thế sa cơ, hay khi ta ứ nghẹn với những niềm vui
xác thịt: “Hạnh phúc là gì?”. Đó là ngày mà bắt đầu chuỗi ngày tháng ta sẽ luôn
tự vấn bản thân. Về những giá trị mà ta cho đi hay ta nhận được. Về sức mạnh vốn
chẳng mang đến sự bình an. Về sự thành công nhưng mang theo sợ hãi. Về sự ích kỷ
chẳng mang đến sự thanh thản. Về việc tiêu diệt kẻ thù chẳng tạo nên niềm vui. Hãy
gạt bỏ hết đi sự sợ hãi bởi ta sinh ra vốn chẳng để đua tranh, vì những thứ hư
danh chưa bao giờ tồn tại. Cái nguy hại của chiến thắng là sự vui sướng trong
khi vấn đề của thất bại là sự dằn vặt bản thân. Thất bại vốn dĩ mới chỉ là khởi
đầu cho chuỗi ngày tháng nỗ lực không ngừng để hoàn thiện, để đích đến một tâm
hồn thanh thản mới là điều chung cục. Nó chính là thiên sứ để ta nhận ra cái
chân lý ở đời. Vậy chiến thắng đâu chỉ là niềm vui, thất bại còn đâu là nỗi nhục.
<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Vạn vật vốn của thế gian, cớ đâu ta muốn nó?! Nhu cầu tự
thân vốn là cái nhu cầu tối thiểu, nhưng
cái nhu cầu cho dục vọng, ham muốn thì vô bờ. Khi hạnh phúc neo vào những thước
đo vô hạn thì giới hạn nào là nơi để hạnh phúc dừng chân, giới hạn nào để ta trao
tình thương cho kẻ khác? Cái ý thức sở hữu là sự tách biệt của cá thể với tự
nhiên trong khi vẫn nằm trong nó. Ý thức sở hữu đó tạo ra cái tôi hư ảo, muốn
thiết lập ranh giới cho mình bằng thứ ranh giới của hẹp hòi và ích kỷ. Phải
chăng sự thèm khát trong bản thân ta đang đòi hỏi sự thỏa mãn không giới hạn và
nó đang làm tâm trí ta bất định bấy lâu. Phải chăng ta đang sợ hãi bởi những gì
không thuộc về mình, về những điều ta không thể kiểm soát. Ta giận dữ bởi nỗi sợ
hãi thường trực. Gạt bỏ hết đi sự giận dữ và ham muốn trong tâm can vì chúng sẽ
phá hủy những điều tốt đẹp cùng mọi thứ luân lý ở đời. Bởi ta đang đòi hỏi quyền
năng được ban phát sự công bằng trong khi nó vốn nằm trong quyền năng của Thượng
đế. Điều đó vốn dĩ đã mang đến sự hủy diệt trong trí tuệ, nó còn khiến ta trở
thành kẻ thù của chính mình.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;"><br /></span></div>
<span style="line-height: 115%;"><span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Và khi ta gạt bỏ được mọi điều khởi sinh từ dục
vọng. Cái tâm hồn trinh nguyên vốn bị che lấp bấy lâu, nó cần nguồn năng lượng
tinh khôi như chính nó, thứ mà tiền bạc, danh vọng chẳng thể lại gần. Nơi mà ta
thấy cả niềm vui trong nước mắt, hạnh phúc trong cả khổ đau. Cái thứ trong
sáng, tinh khôi và thuần khiết, đem đến sự bình an và thanh thản trong tâm hồn
mà ta kiếm tìm có phải là hạnh phúc?! Nó đến không phải là lúc ta nhận lấy mà
là lúc ta cho đi. Khi mọi hỉ nộ của cuộc đời đã bị bóc trần cùng với vật chất
và hư danh, ta có thể nhìn thấy tình yêu của cuộc sống, của kiếp người trong
đó. Thứ hạnh phúc mà mọi con người đều có thể vươn tới, đạt được. Nó đem lại cảm
giác nguyên sơ như ta lúc khởi đầu. Ôi thế gian muôn màu cho ta hiểu được một
điều “Hạnh phúc”.</span></span>Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-55796736019604155212017-08-04T23:54:00.001-07:002017-08-06T10:32:15.845-07:00Karma Yoga<div dir="ltr">
<div class="MsoNormal">
<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<div class="MsoNormal">
<div class="MsoNormal">
<i><span style="color: purple;">Trước đây tôi luôn tự hỏi vì sao chúng ta nên làm điều tốt,
vì sao điều tốt luôn tồn tại, đâu là phúc lạc và cách vượt qua nỗi sợ hãi của bản
thân mình. Tôi đã tìm thấy nhiều câu trả lời, nhưng Dịch lý và Tín ngưỡng đã
đem lại cho tôi một câu trả lời hoàn mỹ nhất, nó thuộc về Thượng Đế. Chút cơ
duyên chia sẻ cùng mọi người, nếu có sai sót mong được chỉ giáo. Chỉ xin mượn một
câu nói của Đại sư S. Vivekananda, <span style="font-family: "Georgia","serif";"><o:p></o:p></span></span></i></div>
<div class="MsoNormal">
<i><span style="color: purple;"><br /></span></i></div>
<i><span style="color: purple;">“Nếu bạn thấy có điều gì tôi nói là đúng đắn đó thì nó thuộc
về Thượng Đế, mọi lỗi lầm xin nhận về tôi”<span style="color: purple;">.</span></span></i></div>
<div class="MsoNormal">
<o:p></o:p></div>
<h1>
Đạo<o:p></o:p></h1>
<div class="MsoNormal">
Lão Tử nói “Đạo khả đạo, phi thường đạo” quả không sai. Chẳng
ai dám nói mình đủ hiểu Đạo để nói về Đạo. Vậy nên viết về Đạo mà không hiểu hết
Đạo âu cũng là điều không nên lấy làm xấu hổ. Chỉ mong có kẻ đối họa cùng mình
để mở mang thêm đầu óc.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Xưa kia Lão Tử khi đắc Đạo đã mai danh ẩn tích, sách của ông
để lại chỉ vài ngàn từ mà tồn tại đã hơn hai ngàn năm, chung quy chỉ hai chữ vô
vi. Thái tử Tất Đạt Đa khi nhìn thấy thiên sứ đã dứt bỏ trần tục, khi sở đắc được
Đạo đã cứu độ được bao nhiêu chúng sinh chung quy chỉ hai từ buông bỏ.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Thứ sách Dịch lý mà trở thành Kinh, vạn vật đều có trong đó,
khởi nguồn cũng chỉ từ Thái Cực. Ấn Độ vốn là cái nôi của tôn giáo, thứ mà mọi
trường phái Hindu đều coi như là thánh thư - Chí tôn ca, được coi như cánh cửa
dẫn đến Giác ngộ. Theo đó mọi cánh cửa đều trỏ về Thượng đế.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Từ cổ xưa đã có cái lý Thượng đế sáng tạo ra vũ trụ, nuôi sống
cũng như hủy diệt nó. Kẻ trí giả không nghi ngờ điều đó. Từ Bắc xuống Nam, từ
Đông sang Tây không đâu không hướng đến Nhất thể. Vậy nên Đạo là đại đồng, Thượng
đế là khởi đầu, là chung cục cho toàn vũ trụ.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Nay sau mấy ngàn năm thiên hạ vẫn đại loạn, tâm thế nhân
gian thì tứ tán. Triều nào thịnh cũng chỉ được trăm năm. Không phải thiên hạ
không thấy cái hay của Phật, của Lão.. Lý do cũng chỉ lời người xưa đã cũ kẻ hậu
úy nhiều đứa chẳng nghe, lại thêm cái tật đời sau thêm bớt quá nhiều làm cái lý
xưa kia nếu không phai nhạt e cũng bị che lấp quá nhiều.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Vậy nên nhìn lên thấy Đạo, không dám nói xa hay gần, chỉ trỏ
về đó để mọi người cùng vọng mà theo. Dù cố ý ghi lại không ảo diệu để ai nghe
cũng có thể hiểu, nhưng Đạo vốn dĩ thâm sâu tất không thể dùng từ ngữ để diễn tả
rạch ròi, vậy kẻ đọc tất phải khiêm hạ mà dùng Tâm để đến.<o:p></o:p></div>
<h1>
Trí<o:p></o:p></h1>
<div class="MsoNormal">
Tâm hướng về Đạo không ai không có, nhưng không biết cách mà
theo. Đạo phái thời nay như nấm sau mưa, cũng do chúng sinh hết chỗ cậy nhờ nơi
trần thế. Đạo pháp là ở tâm, vậy nên theo cái đạo mà làm cái quá lẽ thường ắt
là vô đạo. Thứ đạo mà khuyến khích con người làm quá lẽ thường ắt thất đạo. Nay
cái thứ mượn danh Đạo vốn dĩ không giáo hóa được chúng sinh, chỉ bày vẽ cung tầng
tế lễ. Chỗ của chúng là vô minh, đâu thoát được tái sinh luân hồi mà đòi sở đắc.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Là người phàm sinh ra vốn dĩ đều sợ chết. Kẻ quân tử chưa
bao giờ lấy đó làm lo, bởi đã có sinh ắt có tử. Người hiền giả thấu thị được Đạo
lấy làm niềm vui vì biết đó là cánh cửa để đến với bất tử, xin được an trụ
trong Thượng đế. Vậy nên ta sẽ nói về trí của Đạo, chút pháp môn này nghe cũng
đủ tránh được kiếp nạn. Hiểu được nó ắt là người đắc Đạo. Cười nó, chỗ của
ngươi là vô minh.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Vật chất và tinh thần là hai thế giới. Vật chất chứa đựng
tinh thần nhưng không nằm trong nó. Hay nói cách khác vật chất không nằm trong
lãnh địa của tinh thần. Vậy nên việc chúng sinh đốt vàng mã, sư sãi thu tiền
cúng tế đúng là thời kỳ mạt kiếp. Các đấng thần linh vốn chỉ mong cái tinh thần
của ngươi hướng đến. Đó là khởi nguồn của mọi hiến sinh. Vậy nên ăn chay không
làm mất dục vọng, mâm cúng chẳng bằng chén nước trong.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Âm Dương luôn tồn tại trong vạn vật. Ngũ hành sinh khắc,
Thiên – Địa can chi, không đâu không có. Thế nên xấu tốt cùng sinh, phúc họa
cùng thành. Do đó, hướng nhà không làm ngươi thoát chết, chỗ nằm không làm
ngươi hết bệnh, chọn ngày giờ không giúp ngươi nhận được phúc lộc.. Chung quy
cũng do nghiệp mà thành. <o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Dịch lý vốn dĩ từ Thái cực mà ra, hình vẽ chỉ vài hình mà dụng.
Hà Đồ chỉ ngũ hành tương sinh, Lạc Thư biến thành tương khắc. Âm nghịch Dương
thuận là đây. Bát quái Chu Hi xếp quẻ theo thứ tự âm dương. Bát quái Văn vương
xếp quẻ theo ngũ hành tương sinh. Người đời sau thấy cái lý của nó ảo diệu, cái
dụng của nó khôn cùng, thêm bớt sao cũng trúng nên thêm thắt ngày càng nhiều,
nhìn vào không biết đâu mà đọc. Xưa cho tới nay người ta chỉ thấy cái dụng của
nó mà không dùng cái lý của nó. Cái lý là Nhất thể.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Vậy nên, bói toán chỉ là mĩ của Đạo nhưng là nguồn của họa. Kẻ
xem nên coi đó là điều khuyên răn để huấn mình theo Đạo, chưa có ai huấn Đạo
theo thời mà thành công. Cái thứ có thể vượt qua Âm Dương, Ngũ hành, Thiên can
– Địa chi chỉ là hướng về Nhất thể.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Sinh ra vốn mềm, chết đi do cứng. Đạo khiêm cung vốn sống,
cương cường ắt diệt. Vốn sống tự biết mình là đủ mới có thể dài lâu. Nay thiên
hạ ai cũng làm ngược lại, kẻ cậy mạnh chèn ép kẻ yếu, lòng tham thì vô độ. Họa
vốn từ đó mà ra. Kẻ yếm thế chẳng thấy cái lý vốn cho mình để hiểu hiểu Đạo mà tư
thân. Tâm hắn cũng ấp ủ giấc mộng nằm trên đầu kẻ khác, sao có thể vượt qua cái
kiếp nạn sẵn có khi kiếp nạn khác vẫn còn muốn xây.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Tự nhiên là Đạo, tiêu sinh là lý. Xưa nay cái gì thuận tự
nhiên đều có thể tồn tại, trái tự nhiên đều bị hủy diệt. Đạo làm người cũng vậy.
Thượng đế tạo ra vũ trụ, Đấng chí tôn cũng là thời gian để tiêu hủy tất cả. Vậy
nên sống chết, phúc họa, tốt xấu… không phải là thứ ta có thể can dự. Thứ có thể
làm là hành động theo chính Đạo. Hiểu được gọi là “an trụ trong tuệ giác”.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Dẫn đến Đạo gồm Trí, Hành, Thiền. Đạo dẫn đến Thượng đế. Còn
Thượng đế có thể đến với bất cứ ai xin được an trụ trong Người. Vậy nên lý của
Đạo không có màu da, không có biên giới là vậy.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Linh hồn vốn dĩ thường hằng, bất biến ngụ trong thể xác, xem
thể xác như quần áo. Mới mặc - cũ thay, đến rồi đi không luyến tiếc. Cùng nó chỉ
có Nghiệp. Đích nó là Đạo. Đấng chí tôn đã nói, nó vô thủy vô chung, nước không
làm ướt nó, lửa không đốt được nó, gió không làm khô được nó, vũ khí sắc không
cắt được nó. Kẻ không biết mãi trong vô
minh.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Con người đã trải qua bao nhiêu kiếp, không phải là thứ mà
ta và ngươi có thể thấy. Nhưng kẻ đắc Đạo thì thoát khỏi tái sinh luân hồi. Bậc
thấu thị không nói khác. Thế nên trai gái vốn chẳng khác, giàu nghèo chẳng cao
thấp, đoạn – trường không nói thọ. Duy chỉ cơ duyên mà cha con gặp mặt, vợ chồng
tương thông. Cái lý thiên đường, địa ngục của người xưa vốn dĩ răn đời âu cũng
hội tụ ở trần gian cả. Kẻ hiểu được nên biết Đạo mà theo.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Giác quan vốn là món ngon của vật chất, nhưng là cái bã của
Đạo. Giận dữ - vui mừng, khổ đau - hạnh phúc, vui – buồn, nóng – lạnh… đều do
nó mà ra. Nó đun sôi thể xác, hủy hoại tinh thần. Vậy nên buông bỏ bắt nguồn từ
đó. Phúc lạc từ đó mà đến.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Tâm động, trí loạn. Tâm tĩnh, trí quân bình. Tâm trí an bình
là khởi nguồn của hạnh phúc. Thu lại các giác quan, buông bỏ mọi hành động, tâm
trí tập trung vào Thượng đế là cách để đến với Thượng đế. Vậy nên Thiền định là
thứ mà bậc hành giả phải luôn chuyên cần thực hiện.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Hạnh phúc vốn là thứ mà ai cũng có thể có, dẫu là kẻ cùng khổ
nếu biết Đạo mà hành. Nó không phải vật chất vậy nên tâm an lạc vốn là nguồn của
nó. Biết vừa lòng với bất kỳ điều gì xảy đến, thành hay bại cũng ung dung tự tại
xem như thiên sứ để mình chứng ngộ Đạo và trao gửi tình thương cho vạn vật xung
quanh. Cái đó gọi là trên đường đi của Đạo.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Hành động vốn bị tự nhiên câu thúc mà thành. Kết quả do tự
nhiên mà ra. Kẻ trí không nghĩ khác. Vậy nên hành động trong bất động, thấy bất
động trong hành động là cách mà bậc trí giả đắc Đạo.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Nghiệp là thứ tạo nên bởi hành động, chi phối lại hành động,
tạo ra kết quả. Kẻ đắc Đạo không nghĩ đến nó. Thứ hành động không câu thúc bởi
tự nhiên, không mong chờ kết quả được thực hiện trong tinh thần buông bỏ gọi là
Nghiệp chính Đạo. Đó là thứ bậc trí giả làm theo.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Kẻ đắc Đạo vốn chẳng khác nhau. Dù sở đắc bằng Trí, Hành hay
Thiền đi đứng, ngồi, nằm đều giống nhau. Kẻ đó đã đạt được sự quân bình trong vạn
vật, vượt trên mọi mâu thuẫn nhị nguyên, tâm trí đạt tới bản thể linh thánh tối
thượng. Cái thứ hạnh phúc vĩnh cửu, an lạc nguyên sơ đó được gọi là an trụ
trong Thượng đế.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Đức hi sinh là thứ nhựa sống cho vạn vật, là hơi thở của Đạo.
Phàm hành động mà dựa trên đức hi sinh, mọi câu thúc đều được buông bỏ. Thứ đó
có thể đưa ngươi đến chính Đạo.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Tình thương là chân của Đạo. Nó có thể xóa bỏ mọi hận thù,
giáo hóa mọi chúng sinh. Nói nó vượt lên mọi mâu thuẫn nhị nguyên là đúng, bạn
– thù có thể ngồi chung, kẻ đại ác – bậc hiền tài có thể cùng đàm đạo. Cách nó
làm là bất tổn hại. Xưa cho tới nay, các vị cứu thế hay các bậc anh hùng không
tì vết đều dùng.<o:p></o:p></div>
<h1>
Nghiệp<o:p></o:p></h1>
<div class="MsoNormal">
Nếu trong ngàn kiếp luân hồi ngươi có nên sống ngàn đời như
hiện tại?! Các ngươi nói chỉ cần biết hiện tại, nhưng thứ nhận lấy lại là tương
lai. Phàm nhân nói sinh vốn có số phận nhưng không biết nó tạo bởi cái gì, nên
làm những thứ trái Đạo mà không sợ. Dù khổ hạnh mà vẫn hại thân, giúp người mà
lại mang họa nên không?! Nghiệp của ngươi do ngươi tạo, phúc lạc vốn đủ cho mọi
người, dù ngươi là kẻ đại ác nếu biết Đạo mà theo.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Mọi hành động khởi tạo vốn đã có Âm Dương trong đó. Âm thịnh
tức cái xấu lan tràn, cương cường nên xem Dương quá thịnh. Thiên Địa là thời thế,
Ngũ hành là cái thể - dụng cấu kết. Vậy nên cái hành động tưởng như đơn giản
nhưng họa phúc đã nhen nhóm hình thành. Sớm muộn thì theo thời gian tích tụ mà
ra. Nói phúc họa là thứ không cầu mà có vậy.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Của cải là thứ chết chẳng thể mang theo, họa phúc vẫn có thể
để dành cho con cháu. Làm người đều biết vậy. Nay có cái lý sâu xa rộng lớn mà
cái chết mới chỉ là khởi đầu. Cái nghiệp để lại cho con cháu xem ra vẫn còn dư.
Thế nên cái đọa tái sinh luân hồi trong vô minh mới khủng khiếp. Vậy cái nghĩa
buông bỏ đúng cho kẻ thường nhân lẫn bậc trí giả mà làm theo.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Con người vốn dĩ không tránh khỏi hành động. Kể cả bậc thầy
về chối bỏ vẫn còn phải làm bổn phận với bản thân huống chi những kẻ thường
nhân phàm tục. Vậy nên phải biết phân biệt hành động tốt xấu mà làm. Hành động
vốn chia làm ba loại: loại vô minh, loại thiện tâm và loại hành động theo chính
Đạo.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Loại vô minh tâm trí lang thang vô định, mặc cho giác quan
kiểm soát, để dục vọng làm mờ lý trí. Thứ hành động này khiến tâm trí uế tạp,
phúc ít – họa nhiều. Dẫu có thịnh cũng chẳng bền lâu.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Loại thiện tâm vốn tâm trí nghĩ mình như người, không làm hại
kẻ khác. Loại hành động này vốn phúc lạc dành cho con cháu và cả mình cho kiếp
sau, nhưng vẫn không thoát khỏi đối lập nhị nguyên do tự nhiên câu thúc. Kiếp
luân hồi vẫn không thể tránh.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Nghiệp chính đạo là thứ hành động không câu thúc, vận dụng
quang năng trong tinh thần buông bỏ, Tâm trí hướng đến sự toàn vẹn của Tự nhiên.
Thực hiện nó như là bổn phận đối với bản thân mình, hiến dâng mọi trí tuệ vào
cánh cửa của Giác ngộ, để lại mọi hành động cho Thượng đế, không mong chờ kết
quả dù tốt hay xấu đến với mình. <o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Vậy nên,<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Kẻ thấy điều tốt mà không làm, nếu có phúc cũng khác gì kẻ
cướp.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Kẻ thấy điều tốt mà tránh, ắt chờ điều xấu. Cái đó gọi là vô
minh.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Kẻ thấy điều xấu mà nhắm mắt ngó lơ, ắt để cái xấu đến với
mình. Tâm ắt đục.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Kẻ thấy điều ác mà đứng yên, ắt để điều ác chiếm lấy tâm
mình. Tâm ắt nát.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Kẻ thấy điều xấu mà làm theo, họa theo đó mà về.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Kẻ thấy điều ác mà làm theo, kiếp nạn đang chực chờ trước cửa.
Đọa sinh tử dẫn lối.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Vậy nên,<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Cái toàn vẹn của tự nhiên là tốt lành sinh trưởng, xấu ác
tiêu tức. Đấng chí tôn nói khi công chính suy sụp, bất chính bành trướng là khi
Người hiện thể. Đó là cái lý bảo vệ điều thiện, diệt trừ điều ác. Vậy nên bổn
phận của kẻ theo Nghiệp chính Đạo cứ vậy mà hành.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Cái buông bỏ là để thoát khỏi cái Tôi và của Tôi, là thứ
tiêu diệt dục vọng, kiểm soát giác quan, đốt cháy hành động thành tro trong ngọn
lửa của trí tuệ. Hãy nhận thấy những thứ đó là kẻ thù trong hình bóng con người.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Vậy nên,<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Ta không có kẻ thù bởi tất cả là huynh đệ<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Bạn của ta là chúng sinh<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Theo ta, vạn vật phù sinh<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Kẻ thù của ta chính là vô minh<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Ta đến bằng sự hi sinh<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Để lại bằng tình thương đồng loại<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Tiêu diệt kẻ thù bằng bất tổn hại<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Dù hành động mà chẳng để lại vết nhơ<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Sức mạnh vốn của tinh thần<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Vô minh chưa khi nào có<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Ta tự do nên chẳng có lao tù<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Ta an lạc nên không còn kiếp nạn<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Phúc lạc vốn đã đầy<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Thành công không nhận lấy<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Thượng đế là khởi đầu, là chung cục<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Vậy nên ta chỉ là kẻ theo Đạo mà hành<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Chẳng mong chờ kết quả<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Nên ta không đọa tái sinh<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Vì cái Chết là cánh cửa dẫn đến bất tử<o:p></o:p></div>
<br />
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
Nơi đó Thượng đế coi ta như bản thể của Người<o:p></o:p></div>
</div>
</div>
Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-66507420618139283462017-07-13T10:51:00.002-07:002017-07-13T10:51:34.530-07:00Tí, Tít và bốĐã hơn một năm kể từ ngày viết bài Tí, bỉm và bố, hôm nay ngồi đọc lại bài tường thuật thấy cu Tí ngộ nghĩnh ghê.<br />
<br />
Bây giờ là tháng 7, vậy là được 1 năm 4 tháng anh Tí đã quen với việc dậy tè dù thỉnh thoảng vẫn "dấm đài". Thực sự Tí đã lớn rất nhiều, từ chuyện ăn uống tự giác hơn. Nói chuyện rõ ràng hơn, tự giác trong những việc bố, mẹ giao nhất là tập đàn. Tí thích âm nhạc, thích vẽ và đu xà. Hai bố con mới mua bộ cờ vua thứ hai để tập nhưng Tí vẫn hiếu động nên chưa quen được.<br />
<br />
Tí đã làm quen với việc là anh. Tí yêu em rất nhiều mặc dù nhiều lúc đùa hơi quá làm em bị trớ. Nhưng thực sự là Tí làm anh còn giỏi hơn cả bố. Thỉnh thoảng cu cậu giành cả phần bơm thuốc ho cho em uống một cách nhẹ nhàng và đáng yêu "Uống đi Tí yêu nào" "Ngoan nhé!"... trong khi bố chỉ biết đè em Tít ra bơm #_#.<br />
<br />
Cuối tuần này mẹ mở một lớp tiếng Anh cho Tí học cùng với một số bạn nữa. Năm sau cu cậu vào lớp 1 rồi, chuẩn bị thế cũng là vừa phải so với trang lứa. Bố thì không yêu cầu con học hành căng thẳng mai mốt thành ông này bà nọ. Bố học cũng gần hết chữ rồi, chỉ mong các con làm người tốt thôi. Cuộc sống vốn dĩ dễ dàng mà, chỉ bản thân mình làm khó mình thôi. Ban đầu có thể khó khăn đôi chút khi quen rồi hãy để đam mê dẫn bước con nhé. Biết chút tiếng Anh nếu có cơ hội xuất ngoại còn có khả năng hòa nhập chứ nhỉ ^^<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjApJLTA_LOAoWTA7ZTgEDTZbSAMLq9oNMjJ1y9iGe3s-aQMvVKvRjPY8qEIhMGIih73WoTe0-QPZVbSAIupukKsUXNIHOelGcA-Nf6xX6FX9cN5jKXjo1XS_hjBjiTKIJgXbh1C_O3b2I/s1600/DSC_0091.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1063" data-original-width="1600" height="212" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjApJLTA_LOAoWTA7ZTgEDTZbSAMLq9oNMjJ1y9iGe3s-aQMvVKvRjPY8qEIhMGIih73WoTe0-QPZVbSAIupukKsUXNIHOelGcA-Nf6xX6FX9cN5jKXjo1XS_hjBjiTKIJgXbh1C_O3b2I/s320/DSC_0091.JPG" width="320" /></a></div>
Còn Tít yêu, có lẽ bố ít viết về con nhưng không có nghĩa những tình cảm dành cho con ít hơn tí nào so với anh Tí. Nêu định nghĩa về một điều gì lãng mạn, thanh tao thì có thể là anh Tí, thì con là một thế lực mạnh mẽ và khát khao. Có lẽ cuộc sống đối với con sẽ đơn giản vì con sẽ nghiền nát mọi thứ cản đường. Không có một điều gì mà cậu bé tầm tuổi con có thể làm được mà Tít không làm được. Tít hiếu chiến, Tít sẵn sàng tham chiến và Tít không ngại bất cứ hoàn cảnh nào. Tít vồ vập và đáng yêu. Anh Tí là những điều bố còn thiếu thì Tít là nguyên bản của bố được nâng cấp lên nhiều lần.<br />
<br />
Tít đã quen nhà trẻ, hôm nay về Tít múa hát trông thật đáng yêu dù cu cậu nói vẫn chưa rõ.<br />
<br />
Gần hai năm ở nhà bán hàng và chăm các con. Bố thấy cuộc sống cho gia đình thật tuyệt, dĩ nhiên về kinh tế vẫn còn nhiều khó khăn. Nhưng chắc chắn là sẽ ổn, mẹ đang trở thành "người đàn bà thép" rồi, bố sẽ trở thành kép phụ nhưng trong bất cứ kỷ niệm nào đáng nhớ của các con bố sẽ được hiện diện, được trải nghiệm cùng các con. Điều đó không phải là hạnh phúc sao?!<br />
<br />
Yêu các tình yêu nhiều.Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-85481115178023192362016-02-27T12:08:00.000-08:002016-02-27T12:10:41.320-08:00Tí, bỉm và bố<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Còn hơn 1 tháng nữa là Tí tròn 4 tuổi. Có lẽ cái bỉm là thứ
mà Tí quen thuộc nhất mỗi khi lên giường đi ngủ. Dần rồi quen ngoài việc làm chật
ních cái bỉm, mỗi sáng khi tháo bỉm mẹ vẫn thường hay cho cu cậu tè tiếp để “thu
dọn”. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Cu cậu cũng có sở thích của mùa Đông sau khi mặc bỉm thường
tè và cảm nhận nguồn nước ấm róc rách chảy xuống. Cái vẻ mặt nhí nhố vừa cười vừa
lắc mông của cu cậu lúc đó khá là nhắng nhít. Sau Tết, bố và Tí ngồi nói chuyện
bạn bè, tính cách kiếm tiền mua đồ chơi cho cậu. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Bạn bố: Tí này, giờ con có em Tít rồi, bố mẹ cũng phải chăm
em nữa nên tiền để mua đồ chơi cho con cũng ít đi đó!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Bạn Tí: Con thích Spider man, Batman, Superman, con cho em
nhiều đồ chơi…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Bạn bố: Con có muốn có tiền mua đồ chơi không?<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Bạn Tí: Con có ạ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Bạn bố: Bố thấy mình tiết kiệm một số thứ là con có thể có
tiền mua đồ chơi hàng tháng đó. Một bịch bỉm của con là 230k dùng được gần 2
tháng. Nếu bố con mình tiết kiệm mỗi tháng con được khoảng 150k đó. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Bạn Tí: Con muốn có nhiều đồ chơi bla.. bla…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Bạn bố: Hay bố còn mình thống nhất nhé, từ giờ bố sẽ cho con
tè vào chai. Mình tiết kiệm bỉm để dành tiền mua đồ chơi nhé con?<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Bạn Tí: Vâng ạ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Thế là từ dạo đó hai bố con quyết tâm cai bỉm. Tối bố vừa
làm việc, lúc trông em nên kiêm luôn món canh giờ để xi tè bạn Tí. Giai đoạn đầu
khoảng tiếng rưỡi là phải gọi dậy tè, cũng có giao động hôm mẹ cho uống sữa muộn
khoảng hơn tiếng anh chàng đã cho ra giường rồi, bố không kịp đối phó. Nhưng
thường thì chăn ga vẫn khô ráo. Cứ mỗi lần gọi dậy bố thì thầm “mình tiết kiệm
bỉm Tí nhé, mình mua đồ chơi..” Anh chàng cũng ngoan, dù ngái ngủ vẫn gật gù đứng
ôm đầu bố để bố làm “thủ tục”.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Thời gian biểu dành cho bạn Tí cũng bị thay đổi nhiều kể từ
khi có em, đi ngủ muộn hơn và đèn bật sáng khi đi ngủ. Bố vẫn thường ru bạn Tí
ngủ bằng bài “Phụ tử tình thâm”. Bố cho bạn tè lần cuối buổi đêm là khoảng 2h
sáng, sau đó bố cũng đi ngủ và đến lúc dậy bạn ý mới tè. Thời điểm lần tè đầu
tiên là quan trọng nhất. Nhưng mặc dù rất ngoan dậy nhưng ý thức của Tí vẫn
chưa có nên chỉ cần sơ sẩy là bạn ý tè ra giường. Bố vẫn phải lấy quạt khò để
khò khô ga rồi mới ngủ tiếp.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Hội chứng bỉm – tè đôi khi làm đảo lộn cơ chế tè của cu cậu,
bố lo quá. Tiết kiệm tí tiền lại hại con. Tí tè nhiều và ít. Cách hai hôm bố kể
chuyện với bạn Tí về việc bệnh “đái giắt”, bố cũng bảo bạn Tí con chỉ tè khi
con buồn tè thôi, ra giường cũng không sao đâu. Đêm nay bố gọi cu cậu tè mấy lần
theo như thời gian biểu nhưng cu cậu không tè. Khoảng 2h sáng bố đang làm việc
thấy bạn ý đã xuống giường, vẫn còn gật gà đá cái bình tè. Bố giật cả mình chạy
lại cho bạn ấy tè. Yêu quá cơ, đã biết dậy gọi bố. Chưa thể nói kế hoạch của
hai bố con đã ok nhưng bố yêu bạn Tí rất nhiều. Kiểu gì thì hai bố con mình
cũng thành công thôi, vấn đề là thời gian ^^</span><o:p></o:p></div>
Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-16808692151968207452016-02-13T10:41:00.000-08:002016-02-13T10:41:28.660-08:00Cho các tình yêu<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="http://www.smh.com.au/content/dam/images/g/m/0/0/s/j/image.related.articleLeadwide.620x349.gm00ov.png/1452141936023.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="http://www.smh.com.au/content/dam/images/g/m/0/0/s/j/image.related.articleLeadwide.620x349.gm00ov.png/1452141936023.jpg" height="225" width="400" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;">Ngày 06/01/2016 thế giới đã được chứng kiến những giọt nước
mắt của TT Hoa Kỳ B. Obama tại Nhà trắng khi nhắc đến những trẻ em là nạn nhân
trong một tuyên bố về kiểm soát súng đạn. Cách đó nửa vòng trái đất cùng ngày
hôm đó, trong một căn phòng nhỏ, trước đội ngũ bác sỹ, hộ lý một người đàn ông
khác đã ngấn lệ khi chứng kiến đứa con trai thứ hai của mình chào đời.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;">Mặc dù có sự khác biệt về vị trí địa lý, màu da, hệ tư tưởng…
nhưng có một sự tương đồng khi cả hai người cùng rơi lệ trước những biến cố
trong cuộc sống. Những giọt nước mắt hiếm hoi của những người đàn ông đôi khi
có tác động sâu sắc với những người xung quanh. Có lẽ đã đến lúc chúng ta cần
xem lại một số quan điểm về đàn ông và nước mắt.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;"><b>Nước mắt</b><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;">Nước mắt gắn liền những gì là yếu đuối và nói chung mọi người
thường có ý kiến thống nhất gắn nước mắt với phụ nữ. Đây được xem là đặc ân
cũng như là vũ khí của người phụ nữ khi họ đối đầu với những điều khó khăn
trong cuộc sống. Chắc không cần dẫn chứng bất kỳ nghiên cứu nào cũng có thể kết
luận rằng phụ nữ khóc nhiều hơn, do vậy tổng lượng nước mắt của người phụ nữ
cũng nhiều hơn đàn ông. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;">Nếu đem nước mắt để làm cơ sở cho quan điểm phụ nữ là phái yếu
lại hoàn toàn sai lầm. Bởi vì hầu hết phụ nữ, trong toàn bộ sự kiện mà họ đối mặt
thì nước mắt thường nằm ở giai đoạn đầu tiên. Các giai đoạn tiếp theo cho đến kết
thúc phụ nữ rất hiếm khi khóc và tỏ ra lý trí một cách đáng sợ ở giai đoạn quyết
định hay kết thúc sự kiện.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;">Ngược lại, đàn ông được đặt ở vị trí đối lập với tất cả những
gì liên quan đến nước mắt. Họ được rèn luyện kiểm soát nước mắt từ bố mẹ mình
và bị người đời chế diễu khi cơ thể thực hiện hành vi đó. Trong chừng mực nào
đó nếu dựa trên mặt sinh học cơ thể đàn ông dễ được gọi là phái mạnh. Họ cơ bắp,
khỏe mạnh, hiếu chiến.. tuy nhiên nếu dựa vào nước mắt để coi đàn ông là phái mạnh
thì đây cũng là một quan điểm cần đánh giá lại. Dù trong mọi thử thách, rất hiếm
khi đàn ông khóc, nhưng nếu nhìn thấy nước mắt rơi, đó là khi mọi việc sụp đổ một
cách ngay lập tức sau đó.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;">Do vậy để nói về yếu đuối, nước mắt không phải là một dẫn chứng
phù hợp, cũng như phân biệt phái mạnh hay yếu cũng là một luận điểm sai lầm. Và
đàn ông hãy tự tin khi khóc vì đó không còn là thước đo, chuẩn mực để đánh giá
sự mạnh mẽ của chúng ta.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;"><b>Phụ nữ</b><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;">Khi chứng kiến một người phụ nữ sinh con, đó là một thời khắc
đặc biệt. Nó lột tả một cách tự nhiên nhất sự tuyệt mỹ của sự sống. Vẻ đẹp người
phụ nữ hiện ra không còn bởi nhan sắc mà bởi hơn chín tháng thai nghén, với những
nỗ lực tột cùng để cùng sinh linh bé bỏng vượt qua cửa ải đặc biệt nhất trong
cuộc đời của chúng. Những đau đớn về thể xác, những vết rạn trên cơ thể, những
vết sẹo để lại… đã cho thấy sự hi sinh của họ lớn lao đến dường nào. Sự dũng cảm
đó, sự hi sinh đó làm cho họ trở nên vĩ đại.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;"><b>Nước mắt đàn ông</b><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;">Nếu như người đàn ông số 1 nước Mỹ bật khóc, thế giới dường
như chỉ còn nhìn thấy bóng hình một người cha của hai cô con gái đang nói về những
nỗi đau của những gia đình mất con khác. Sự đồng cảm khiến người đối diện quên
đi trước mắt họ là quyền lực, là tranh cãi… Những giọt lệ không yếu đuối, đó là
sự rung động sâu thẳm trong trái tim một người làm cha. Nó vượt qua mọi nghi lễ
ngoại giao, nó đến với chúng ta bằng bản ngã, bằng trái tim. Dường như nước mắt
là sức mạnh để người Mỹ đứng lại gần nhau hơn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;">Ở nửa kia, khi được đưa vào phòng hộ sinh chắc chắn người
đàn ông đó không tưởng tượng nổi những gì anh được chứng kiến. Nó làm mục đích vào
phòng hộ sinh của anh để động viên tinh thần trở nên nhạt nhòa. Đứa bé mạnh mẽ
và dũng cảm, cùng với mẹ đã vượt qua một thử thách không dành cho bất cứ ai yếu
tim. Hai người đã truyền cho anh sức mạnh và nguồn cảm hứng về tình mẫu tử. Sau
hơn hai tiếng vượt cạn, tiếng khóc của con làm cho trái tim anh nghẹn ngào, những
giọt nước mắt ứ đọng bờ mi. Sinh linh bé bỏng tìm sự chở che bên trong lòng người
mẹ và thổn thức. Khoảnh khắc đó sẽ là mãi mãi cho mọi không gian thời gian và
giới hạn. Mẹ luôn là nơi trú ẩn an toàn và bao dung của tất cả những người con.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<span style="color: #351c75; margin-left: 1em; margin-right: 1em;"></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhV6uwn-Q-zaygvKeGaZAznKUG1Qw3NLfFbKPMNjDv_kqTL2D3VR2-DAdqOD0tPuwTafvw35P0R5bcXFFCfTeuowmVKhxNGVd8erjnKRs9JDb7ybdpWrYK_TJT1F1YzpmHPoYBQiiGuoE6Y/s1600/20160123_191225.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><span style="color: #351c75;"></span></a></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;"><b>Các tình yêu</b></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjCtkjdqKt161GoZiKcac6rJ6TuZJOe26fUzjihM4rFoUG6Y8_BsUbtDWczl5irIJ8ivljAFmzXEiwUTg4kw8UfUg52wdogdSS0cU9Kbf0OLKPqJliXu7_aWb4NVmevkx3c5tqcdk7q9Kbq/s1600/20160108_085908.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjCtkjdqKt161GoZiKcac6rJ6TuZJOe26fUzjihM4rFoUG6Y8_BsUbtDWczl5irIJ8ivljAFmzXEiwUTg4kw8UfUg52wdogdSS0cU9Kbf0OLKPqJliXu7_aWb4NVmevkx3c5tqcdk7q9Kbq/s320/20160108_085908.jpg" width="320" /></a></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: #351c75;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: 11pt; line-height: 115%;"><span style="color: #351c75; font-family: inherit;">Vậy là con trai đã chào đời, dù nói bóng gió thì
ta cũng không thể giấu nổi cảm xúc này. Cảm ơn con – một thiên thần đã gia nhập
ngôi nhà hạnh phúc của chúng ta. Được nhìn thấy con chào đời là một đặc ân
trong cuộc đời. Các con dũng cảm và mạnh mẽ hơn ta nghĩ rất nhiều. Mỗi một ngày
được nhìn thấy các con lớn lên là niềm hạnh phúc lớn nhất mà bố mẹ có được. Cảm
ơn em vì đã cho anh nhìn thấy một phần trong sự bao la của tình mẫu tử, vì những
hi sinh khi theo anh suốt chặng đường dài. Được cùng em đắp xây hạnh phúc và
bên cạnh em trong suốt phần đời còn lại là những gì anh mong muốn nhất.</span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: 11pt; line-height: 115%;"><span style="color: #351c75; font-family: inherit;"><br /></span></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhV6uwn-Q-zaygvKeGaZAznKUG1Qw3NLfFbKPMNjDv_kqTL2D3VR2-DAdqOD0tPuwTafvw35P0R5bcXFFCfTeuowmVKhxNGVd8erjnKRs9JDb7ybdpWrYK_TJT1F1YzpmHPoYBQiiGuoE6Y/s1600/20160123_191225.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhV6uwn-Q-zaygvKeGaZAznKUG1Qw3NLfFbKPMNjDv_kqTL2D3VR2-DAdqOD0tPuwTafvw35P0R5bcXFFCfTeuowmVKhxNGVd8erjnKRs9JDb7ybdpWrYK_TJT1F1YzpmHPoYBQiiGuoE6Y/s320/20160123_191225.jpg" width="320" /></a></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-size: 11pt; line-height: 115%;"><span style="color: #351c75; font-family: inherit;"><br /></span></span></div>
Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0Hanoi, Vietnam21.0031177 105.8201407999999920.0542567 104.5292473 21.9519787 107.11103429999999tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-89083327693440404102016-02-12T10:32:00.000-08:002016-02-12T10:36:38.941-08:00Đầu xuân khai bút<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="http://suno.vn/blog/wp-content/uploads/2016/02/Van-khi-Hoang-Tien-Hung.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="http://suno.vn/blog/wp-content/uploads/2016/02/Van-khi-Hoang-Tien-Hung.jpg" height="240" width="400" /></a></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Đầu xuân ngồi nghĩ mãi chưa thấy chủ đề nào ưng ý để khai
bút, ngó nghiêng cũng đã qua ngày mùng 6 Tết. Năm nay sẽ có nhiều điều mình phải
làm và nhiều thử thách phía trước. Phía sau mình là một gia đình với vợ và hai
con trai. Hoàng Thiên đã gần tròn 4 tuổi, Minh Khiêm đang sang tháng thứ 2. Tên
con là Khiêm do mình đặt lấy nguồn từ quẻ Địa Sơn Khiêm, tượng trưng cho kiêm
nhường – được ghép từ quẻ Khôn (đất mẹ) và Cấn (Sơn - tên bố). Chữ Minh dựa trên từ minh triết
ghép lại chữ Minh Khiêm có nghĩa là sự khiêm nhường nguyên trinh – khiêm tốn với
quân tử, uy vũ với tiểu nhân. Hi vọng con lớn lên sẽ hiểu ý nghĩa và làm cho bố mẹ tự hào vì điều đó ^^.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Cảm tạ trời đất đã cho mình một gia đình không thể tốt hơn với
người vợ luôn sẻ chia, tận tụy. Hai chú nhóc đáng yêu.
Cảm ơn bố mẹ và chị luôn ủng hộ em trong những lựa chọn của cuộc đời.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Tết năm nay là một cái tết đặc biệt nhất mà mình có thể nhớ.
Bỏ qua hết những xã giao, công việc mình đã ở trọn vẹn với gia đình, có lẽ đây
mới là cuộc sống mà mình những tưởng là mơ ước. Dù thời gian cho một ngày dường
như bị phủ kín bởi những công việc lặt vặt, mình cần phải nỗ lực hơn để đi theo
những ý định mà mình mong muốn thực hiện.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;"><br /></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="color: purple;">Mong muốn một năm mới với sự hứng khởi mới và cầu chúc cho mọi
việc hanh thông – an lạc. Chào xuân Bính Thân.</span><o:p></o:p></div>
Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0Hanoi, Vietnam21.0031177 105.8201407999999920.0542567 104.5292473 21.9519787 107.11103429999999tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-69629426527681647482015-09-30T07:54:00.003-07:002015-09-30T07:59:01.970-07:00Giáo dục tự do và chuyện nhân tài của nhà nước<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://encrypted-tbn0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTxbxCFyMeuslFwcQl502aY-fvp0QeYmmaG_fE2rQUNXMRnSxbWhg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://encrypted-tbn0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTxbxCFyMeuslFwcQl502aY-fvp0QeYmmaG_fE2rQUNXMRnSxbWhg" /></a></div>
Mấy ngày nay dư luận nóng ran vì câu chuyện bổ nhiệm chức
danh Giáo sư của một trường đại học. Tiếp đến câu chuyện bổ nhiệm nhân tài trước
tuổi trong bộ máy công quyền. Ngẫm nghĩ ai cũng có cái đúng của mình. Luật đúng,
quy trình đúng còn kết quả thì phải chờ thời gian?!<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Vẫn biết sự tự do học thuật cũng như quyền tự trị đại học là
thiết yếu. Nhưng vấn đề xảy ra khi hệ thống đại học không đảm bảo được sự tự do
trong học thuật thì sự tự trị sẽ chỉ đem đến tính đa dạng cho những điều cũ kỹ
và biến nhà trường thành các hãng buôn bằng cấp. Nhìn rộng ra nếu một trường có thể tạo nên một
luật chơi thì cũng sẽ có ngần đó luật chơi được các trường khác tạo ra. Nhìn lại
sau giai đoạn các trường đại học được thành lập như nấm sau mưa, nếu tiếp đến
là sự tự trị trong quá trình bổ nhiệm giáo sư thì đó sẽ tạo nên một trào lưu
danh xưng chữ nghĩa. Và cuối cùng khi đó đối tượng thụ hưởng giáo dục lại cần lắm
hai từ “thông thái”. <o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Quay lại chuyện bổ nhiệm và tìm kiếm nhân tài. Ở bất kỳ nơi
đâu trong một thể chế dân chủ, bộ máy nhà nước được tạo ra nhằm đại diện và đảm
bảo cho quyền lợi của dân chúng. Để kiểm soát quyền lực được nhân dân giao cho
nhà nước được xây dựng đảm bảo nguyên tắc minh bạch, công bằng và trách nhiệm
giải trình cùng một cơ chế đối trọng kiểm soát lẫn nhau. Một quy trình bổ nhiệm
không thể đánh giá năng lực của một cán bộ nếu nó thiếu đi một trong các yếu tố
trên và nó càng kém hiệu quả nếu thiếu những cơ chế giám sát trong quá trình thực
hiện. Vậy nên sau những ỳ xèo của dư luận, giới chức lại lên tiếng thanh minh
nhưng không mang tính chất giải trình đã làm cho việc bổ nhiệm càng thêm mờ ảo.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<o:p></o:p>Có thể thấy khi con người ẩn mình vào thể chế, luật pháp hay
quy trình để bảo vệ những việc làm của họ. Nếu hành vi đó không dẫn đến kết quả
như danh xưng của nó thì điều đó cho thấy sự thất bại không đến từ thị trường
mà bắt nguồn từ nhà nước.<o:p></o:p></div>
Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-25267496120545667182015-08-29T10:30:00.000-07:002015-11-04T23:21:45.738-08:00FETP 29Aug2015: the graduation speech<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Kính thưa
các thầy cô giáo và các cán bộ chương trình giảng dạy kinh tế Fulbright<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Kính thưa
các vị khách quý<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Thưa các bạn
MPP6 yêu quý – những người hôm nay cho tôi vinh hạnh được thay mặt các bạn nói
lên tình yêu của chúng ta đối với ngôi trường này, với thầy cô và với những gì
mà nơi đây đã trở thành thân thuộc. Xin cảm ơn các bạn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Tôi thực sự
xúc động và cảm thấy mình như một hạt cát nhỏ nhoi trong dòng chảy lịch sử 20
năm của trường Fulbright, nơi mà giá trị được kết tinh không chỉ là tình bằng hữu
Việt Nam Hoa Kỳ, không chỉ là những kho tàng kiến thức toàn cầu được địa phương
hóa, mà nơi đây còn là những thế hệ người thầy, người cô đã gắn bó và nhiệt tâm
trong suốt 20 năm qua. Không một ngôn từ nào có thể diễn tả hết sự biết ơn của các
thế hệ học trò trưởng thành từ mái trường Fulbright, trong đó có chúng tôi khi
nói về nơi đây.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Lịch sử của
Fulbright đã cho tôi sự tự hào khó dấu diếm dẫu biết rằng nó đã được tạo ra
không phải do tôi hay các bạn – MPP6 thân yêu. Và hôm nay đây, chúng ta sẽ
không còn nói đến những đêm dài mất ngủ, những buổi tranh luận nảy lửa về những
vấn đề xã hội… chúng ta chỉ nhắc đến nó với những kỷ niệm đẹp đẽ bên thầy cô, bạn
bè mà chúng ta yêu quý. Giá trị chúng ta đã lĩnh hội được không chỉ là sự tự do
học thuật, tính đa dạng hay sự gợi mở tư duy với cách nhìn vấn đề không thành
kiến.. đó còn là sức mạnh của sự lan tỏa cũng như kết nối tri thức, tình thân hữu,
thầy trò với những giá trị sống làm chúng ta có trách nhiệm hơn. Có lẽ không cần
phải nói với các bạn về vai trò của nhà nước hay thị trường, xã hội dân sự… Đã
đến lúc chúng ta phải nói đến trách nhiệm đối với cộng đồng, trách nhiệm với những
tri thức mà chúng ta đã được tiếp thu và cần được truyền thụ. Chúng ta đủ tự
tin và khát khao trở lại với cuộc sống đầy thách thức, cam go để tạo nên một phần
lịch sử của Fulbright trong tương lai.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Trong một
năm qua, tôi lại có dịp may mắn được trải nghiệm thêm những vùng đất mới, từ
Lai Châu, Lào Cai, Bắc Cạn cho đến Ninh Thuận và hiện tại là Sóc Trăng. Ở nơi
đâu cũng tôi nhìn thấy những vùng đất khó khăn, thiếu thốn và những người dân
nơi đây, họ chỉ còn nhận ra những nhu cầu tối thiểu cho cuộc sống gia đình mình
như cơm ăn ba bữa, quần áo đủ mặc… mà không biết đến những yêu cầu căn bản của cuộc
sống như giáo dục, nước sạch, y tế… chứ chưa nói đến chất lượng cuộc sống hay
quyền tự do...<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Hãy nghĩ nếu sau 30 năm nữa con cái chúng ta vẫn sống trong một
đất nước với những âu lo về môi trường, giáo dục, y tế, thực phẩm, bất ổn vĩ mô…
Đó không còn là trách nhiệm xã hội mà còn trách nhiệm cho tương lai cuộc sống
trong mỗi chúng ta. Điều đó đòi hỏi sự dấn thân vào đời sống xã hội. Dù ở bất cứ
nơi đâu, ở bất kỳ cương vị nào, các bạn của tôi! Bằng tri thức của mình hãy làm
những điều tốt đẹp để đất nước này trở nên phồn thịnh. Tôi nghĩ đây cũng là ước
mơ mà những người tạo ra chương trình này cũng như các thầy cô của các bạn mong
muốn. Hôm nay đây, sau buổi lễ tốt nghiệp này MPP6 chính thức đã là lịch sử và
cũng là một phần lịch sử của ngôi trường Fulbright. Các bạn đã tự hào là một phần
của Fulbright, hãy làm Fulbright tự hào vì có bạn. Chúc các bạn một chuyến ra đồng
đầy ý nghĩa, hãy làm cho bản thân mình trở nên đáng sống.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Một lần nữa từ đáy lòng mình, thay mặt toàn thể lớp MPP6 tôi
xin gửi lời cảm ơn đến các thầy cô, các anh chị trong chương trình Fulbright
trong hai năm qua luôn đồng hành và là một điểm tựa để chúng tôi trưởng thành
như ngày hôm nay. Cảm ơn Vụ Giáo dục Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ đã tạo ra một chương
trình giáo dục đầy ý nghĩa và nhân văn. Giá trị của nó đã vượt lên trên những
khác biệt về ý thức hệ để cho tri thức được phổ quát toàn cầu cũng như tạo cơ hội
để hai dân tộc xích lại gần nhau hơn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><br /></span></div>
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif; font-size: 14pt; line-height: 115%; text-align: justify;">Xin trân trọng
cảm ơn. </span><br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<b><u><span style="font-family: "times" , "times new roman" , serif;">Eng ver.</span></u></b></div>
<div style="text-align: justify;">
<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #741b47; font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;"><i>Good morning faculty
members, parents and friends,<o:p></o:p></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #741b47;"><i><a href="https://www.blogger.com/null" name="OLE_LINK10"></a><span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;">Dear my friends
of Class MPP6, thank you for giving me an opportunity to express our love to
all teachers and staff working at the Fulbright Economics Teaching Program.<o:p></o:p></span></i></span><br />
<span style="color: #741b47; font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;"><i><br /></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #741b47;"><i><a href="https://www.blogger.com/null" name="OLE_LINK7"></a><span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;">I am really
touched and felt like a tiny grain of sand in </span><a href="https://www.blogger.com/null" name="OLE_LINK2"></a><span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;">the flow of 20-year history </span><span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;">of the Fulbright School, where <a href="https://www.blogger.com/null" name="OLE_LINK4"></a>the value is not only
crystallized in the friendship between Vietnam and United States,
not just the treasure of localized global knowledge, but also the teacher’s
enthusiasm. No words can express <a href="https://www.blogger.com/null" name="OLE_LINK19"></a>the gratitude of generations of mature students,
including ourselves, when we talk about Fulbright school.<o:p></o:p></span></i></span><br />
<span style="color: #741b47; font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;"><i><br /></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #741b47;"><i><a href="https://www.blogger.com/null" name="OLE_LINK15"></a><span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;">History of
Fulbright school has given me </span><a href="https://www.blogger.com/null" name="OLE_LINK21"></a><span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;">pride
which is difficult to be concealed, </span><span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;">knowing that it was created not by me or you - dear
MPP6. And today, we don’t even mention the sleepless nights, the heated debates
on social issues ... we just refer to such beautiful memories of our teachers
and friends. The perceived value is not only the <a href="https://www.blogger.com/null" name="OLE_LINK23"></a>academic freedom,
the diversified or <a href="https://www.blogger.com/null" name="OLE_LINK25"></a>opened mind with unbiased problem
analysis... but also the strength of the spread as well as connected knowledge
and the fellowship which make us more accountable. Probably we do not need to
tell you about the role of the state or the market, civil society ... It is
time for us to talk about the social responsibility for imparting the knowledge
that we absorbed. We have enough confidence and desire to come back to our
normal lives which are very challenging.<o:p></o:p></span></i></span><br />
<span style="color: #741b47; font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;"><i><br /></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #741b47; font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;"><i>Over
the last year, I had the chance to experience more in the new land, from Lai
Chau, Lao Cai, Bac Can, Ninh Thuan and now to Soc Trang. I see the poverty
everywhere I go. The people here, they only recognize the minimum needs for
their family lives, such as food, clothes… unknowing to the basic requirements
such as education, clean water, health care ... not to mention the quality of
life or liberty ...<o:p></o:p></i></span><br />
<span style="color: #741b47; font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;"><i><br /></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #741b47;"><i><a href="https://www.blogger.com/null" name="OLE_LINK18"></a><span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;">Imagine
if after 30 years, our children still live in a country with worries about the
environment, education, healthcare, macro instability ... It is no longer the
responsibility for the community but also the responsibility for the future
life of each of us. It requires you and me to plunge headlong into social life
no matter where we are. By our knowledge, don’t hesitate to do something in
order to contribute to the economic and social well- being of our country. I
think this is also the expectation of the creators as well as the teachers of
this Master public policy program. Today, after the graduation ceremony, the
class of MPP6 is considered as a part of the history of the Fulbright school.
You are proud to be a member of the Fulbright school, it’s time to make the
Fulbright school proud because of you. </span><a href="https://www.blogger.com/null" name="OLE_LINK31"></a><span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;">I
wish you have a meaningful trip </span><span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;">to the field and make yourself become worth living.<o:p></o:p></span></i></span><br />
<span style="color: #741b47; font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;"><i><br /></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #741b47; font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;"><i>Once
again from the bottom of my heart, on behalf of all class MPP6, I would like to
thank to the teachers and the staff of the Fulbright school who were our
companions as well as our <a href="https://www.blogger.com/null" name="OLE_LINK33"></a>fulcrum in two years. I would like
to thank to the US Department of State, the Vietnamese government and related
agencies who created a meaningful program of education. Its value has overcome ideological
differences in order to spread the universal knowledge as well as to <a href="https://www.blogger.com/null" name="OLE_LINK37"></a>bring
the two nations closer together.<o:p></o:p></i></span></div>
<span style="color: #741b47;"><i><br /></i></span>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-size: 11.0pt;"><span style="color: #741b47;"><i>Thank
you very much.</i></span><o:p></o:p></span></div>
</div>
Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0phường 7, Quận 3, Hồ Chí Minh, Vietnam10.782818612525508 106.6855864264282410.778919112525509 106.68054392642824 10.786718112525508 106.69062892642825tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-75558971980281646752014-12-30T07:51:00.000-08:002014-12-30T07:51:37.833-08:00Thoáng bình yên...<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgK6vF2UiC6juJ_ujM9ijFIqY1K0wbYLa6C2JA-_BKcIj9HgDs_pG4NTQ3uH7kCMDoGpCl97pp873I6JyBRfH_h_B7h7m0c6EAfNGbcccKSkCeFa_xsoNP9i5Ms_kei2yc0WLvYhxWybuE/s1600/DSC_0460.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgK6vF2UiC6juJ_ujM9ijFIqY1K0wbYLa6C2JA-_BKcIj9HgDs_pG4NTQ3uH7kCMDoGpCl97pp873I6JyBRfH_h_B7h7m0c6EAfNGbcccKSkCeFa_xsoNP9i5Ms_kei2yc0WLvYhxWybuE/s1600/DSC_0460.JPG" height="265" width="400" /></a></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Có lẽ không quá mất nhiều thời gian để thích nghi với cuộc sống gia đình. Sau những tháng ngày rong ruổi tha phương, chiều nay đi trên con đường Nguyễn Trãi đông đúc, bụi bặm và ồn ã, ta vẫn có cảm giác gì đó bình yên đến lạ. Đã gần một tháng đi làm, dường như đã bắt đầu quen thuộc nơi đây. Cơ quan mới, những con người mới, văn hóa mới và đón nhận những tình cảm ấm áp của các bạn đồng nghiệp. Sáng sớm đi làm, chiều về giống như một người bình lặng, dường như trong ta ta chưa bao giờ trải qua giông tố. Chiều tối về chơi với con và bây giờ là thời gian bên máy tính ngẫm lại cuộc sống, ngắm nhìn những tình yêu của mình đang say sưa trong giấc ngủ. Cái cảm giác gần gũi, đó là cuộc sống mà ta cảm thấy thiếu vắng bấy lâu.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cuộc sống là gì nhỉ?! Hạnh phúc?! Bình yên?! Một sáng mai nằm dài ôm cu Tí của bố ngủ, nghe tiếng vợ lách cách bát đĩa chuẩn bị bữa sáng... cái lạnh giữa Đông Hà Nội sau thời gian xa cách đã có cảm giác quen quen... len lỏi vào chăn chỉ làm cho những kẻ nằm ườn cuộn tròn như sâu làm kén, tiếng bà nội vẫn ồn ào, tiếng lách cách ông mở cửa đi tập thể dục về, tiếng những đứa cháu bắt đầu hò hét inh ỏi tầng trên... Ngôi nhà thân yêu này sao bao năm chung sống đã bắt đầu chật chội, nhưng sao vẫn thấy thật ấm áp, tràn ngập tình yêu thương và đầy kỷ niệm. Bỏ ngoài cửa nhưng hư danh theo đuổi, những đêm cô đơn vật vã bên những chai rượu ngoại, những lời chúc tụng, những cuộc vui thâu đêm, những mối quan hệ sặc mùi bon chen hiểm ác. Vẫn thấy mình may mắn đã không mất đi những điều quý giá nhất - gia đình và con người này vẫn còn cảm nhận được những điều tốt đẹp của những người bạn xung quanh.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhL3p0rAHxeHJh_g1ewxhYJFoAgamArfVGTaNd0GIlXpqg0iU1DQocy8hEnDChmfDCop8L572Egue0WT38jMJVFDQvL92S8goBelDEkEj6TO1oGdI43Os0pdwSY8CRVOZqF8AG_WP2ViFU/s1600/DSC_0348.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhL3p0rAHxeHJh_g1ewxhYJFoAgamArfVGTaNd0GIlXpqg0iU1DQocy8hEnDChmfDCop8L572Egue0WT38jMJVFDQvL92S8goBelDEkEj6TO1oGdI43Os0pdwSY8CRVOZqF8AG_WP2ViFU/s1600/DSC_0348.JPG" height="265" width="400" /></a></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Mong mỗi sáng được tỉnh giấc trong ngôi nhà này, trong những tình yêu mà các thành viên trong gia đình này luôn dành cho ta. Được nhìn thấy con trưởng thành, trả lời cho con những câu hỏi, nói chuyện và chơi với con, được nặn đất, vẽ tranh... xin được san sẻ những gánh nặng của vợ, được đấm lưng cho bà nội mỗi khi trở trời... được làm chồng, làm cha và làm con. Có lẽ những nỗi cô đơn làm ta thấy những gì mình đang nhận được thật quý giá..</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Mong cho giây phút bình yên này không chỉ là thoáng qua, phút chốc... hãy là mãi mãi để ta luôn được yêu, được hạnh phúc và cảm nhận được giá trị của cuộc sống trên cõi đời này.</div>
Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-22194222866378278942014-12-21T06:32:00.000-08:002014-12-21T06:32:25.437-08:00Gia đình<div style="text-align: justify;">
Chú cún con của bố ngày một lớn và đáng yêu. Trách nhiệm của bố càng nặng nề hơn rồi. Sáng đi làm cứ không chịu cho bố đi, cũng biết nịnh bố nữa. Thấy những năm tháng xa vợ con mà mình mất nhiều thứ quá. Hi vọng tương lai tươi sáng và những ngày tháng bên con trai sẽ làm cuộc sống của gia đình mình tươi đẹp và ý nghĩa hơn</div>
Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-51882247427801418522014-10-23T05:40:00.000-07:002014-10-23T05:44:56.062-07:00lấy quẻ Dịch<div style="text-align: justify;">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiCo78uOpMNZpK2qM9jkx3KxG4eFclxzYpNXws6swzgom31pllSZmq79Fe3YkTS9ugQUSemXBMxJkaSBz6s3dMmtzJFUop5stpyvcaG5TmpJjxs9D_6_OHvWVNP_rVxRYDBmNOcNd0UU4Q/s1600/y-nghia-cua-64-que-dich-que-11-dia-thien-thai.png" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiCo78uOpMNZpK2qM9jkx3KxG4eFclxzYpNXws6swzgom31pllSZmq79Fe3YkTS9ugQUSemXBMxJkaSBz6s3dMmtzJFUop5stpyvcaG5TmpJjxs9D_6_OHvWVNP_rVxRYDBmNOcNd0UU4Q/s1600/y-nghia-cua-64-que-dich-que-11-dia-thien-thai.png" height="200" width="200" /></a></div>
<br />
Cuộc đời khó đoán định, biết được cái tốt thì hướng vào cái xấu thì tránh xa, khó khăn vượt qua, thuận lợi hướng tới. Cái gốc sâu xa Dịch là bói toán nhưng các nhà tư tưởng luôn đưa vào những giáo lý để dạy bảo con người sống tốt đẹp hơn.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nay mượn quẻ nói vài ba câu bâng quơ nhìn đời xuôi ngược, trước để học hỏi thêm về Dịch, sau cũng là để hiểu thêm về cuộc đời. Thực sự không dám khua chiêng gõ mõ, vỗ ngực xưng hùng chỉ xem đây như là một niềm vui trong cuộc sống.<br />
<br />
Nếu bạn có duyên ghé qua trang nhà muốn lấy một quẻ xin cứ để lại yêu cầu và email ở phần comment tôi sẽ hồi đáp. Ưu tiên những người lần đầu hỏi và cũng do thời gian hiện nay tương đối bận rộn nên một tuần sẽ chỉ bố trí trả lời được cho một bạn.<br />
<br />
Ai xin quẻ cũng đều có kỳ vọng của riêng mình, nếu lời nói có chỗ nghịch nhĩ hay chẳng đáng tin thì xin không được trách phạt, hãy coi như gió thoảng qua tai. Nếu thấy thuận tai cũng xin đừng rung đùi chờ sung rụng. Dù sao các cụ đã có câu "Đức năng thắng số".</div>
Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-49234380492294280132014-09-22T06:04:00.000-07:002014-09-22T08:50:17.254-07:00Một thoáng Sapa<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEji8wxWZY9K1vBgYpWnkGULDEEHEQqDW79uCA0P49xmj6Os90LZ9QnU8GqUyJ3tMq5Tca2ibnTgrzzaiq6q3fodEeusDz7ArPDzMjIK0Pvx2fJgiOTw546HjKn4n0HH1ja0VXd3Ay1PvSM/s1600/DSC_0137.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEji8wxWZY9K1vBgYpWnkGULDEEHEQqDW79uCA0P49xmj6Os90LZ9QnU8GqUyJ3tMq5Tca2ibnTgrzzaiq6q3fodEeusDz7ArPDzMjIK0Pvx2fJgiOTw546HjKn4n0HH1ja0VXd3Ay1PvSM/s1600/DSC_0137.JPG" height="424" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgdQWRbtwXMjkZD8LXkFhG0IhH2_b_IG0q7HYWdTiHLOID2Tvbt7O750O00g46sfH-HWeIL2oXyPAZyHj10wm3MRZl2nn1-7NG7n-DSJU5HTLI2WU16qZ6LmXy_4cyeZ5J-9UTqRI7dHxc/s1600/DSC_0138.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgdQWRbtwXMjkZD8LXkFhG0IhH2_b_IG0q7HYWdTiHLOID2Tvbt7O750O00g46sfH-HWeIL2oXyPAZyHj10wm3MRZl2nn1-7NG7n-DSJU5HTLI2WU16qZ6LmXy_4cyeZ5J-9UTqRI7dHxc/s1600/DSC_0138.JPG" height="424" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjd5gZ6Eebc9rq8T4csXPaQQ1A19r7cpl2W1A3VBaJYSuxODaZHYGhfScWbcyvhPN00H_-ALAZzEyYwv37vjM8xPaeNyS-K4NkTrScpF2rbjdOtEG_PwrScuL8S0c1TU_TJALLEXeQBwLg/s1600/DSC_0140.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjd5gZ6Eebc9rq8T4csXPaQQ1A19r7cpl2W1A3VBaJYSuxODaZHYGhfScWbcyvhPN00H_-ALAZzEyYwv37vjM8xPaeNyS-K4NkTrScpF2rbjdOtEG_PwrScuL8S0c1TU_TJALLEXeQBwLg/s1600/DSC_0140.JPG" height="338" width="640" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
ngã ba Bình Lư</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjNFfJ6LtM0vVGaMOfhht_txW9v7xWafZefkNeCfFHO4AM4bM1fTKe3wOXSPapd26txexZz-yB_uj0V0UOacZBgz1nlLZ0Orb7U6emDwW5zyYhZLRPXj5zPXqn8Z48Y5Dx3Yyh7t2DJct4/s1600/DSC_0168.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjNFfJ6LtM0vVGaMOfhht_txW9v7xWafZefkNeCfFHO4AM4bM1fTKe3wOXSPapd26txexZz-yB_uj0V0UOacZBgz1nlLZ0Orb7U6emDwW5zyYhZLRPXj5zPXqn8Z48Y5Dx3Yyh7t2DJct4/s1600/DSC_0168.JPG" height="384" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhnq_XlUsGSCc4Dk6YcjEhh8uwnzd-hHQCOU4X4WUmao84R5go74zWgMmXGeh18Dl22e26CgqLYCtddv5dVDSIh6Sl0w5ERk9Tm7AJNVc2u6sk8dxkXDO6EoP5Sgg0mywr3gkt34ANdFgE/s1600/DSC_0176.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhnq_XlUsGSCc4Dk6YcjEhh8uwnzd-hHQCOU4X4WUmao84R5go74zWgMmXGeh18Dl22e26CgqLYCtddv5dVDSIh6Sl0w5ERk9Tm7AJNVc2u6sk8dxkXDO6EoP5Sgg0mywr3gkt34ANdFgE/s1600/DSC_0176.JPG" height="424" width="640" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
Phố Tây</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjlQ8UKhqC-ZRmXSRgdq76nUrnwUWbI0FTFpk18MF-KjENUF7egpLJ3Pv8HlumMJQBGi8QAd09rNofp1p3vHBqz7C60_7c-WIDp6f0dYwDOOdo4J7m0dNDL8oibgANJSLCI-CZXpO0H2LE/s1600/DSC_0184.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjlQ8UKhqC-ZRmXSRgdq76nUrnwUWbI0FTFpk18MF-KjENUF7egpLJ3Pv8HlumMJQBGi8QAd09rNofp1p3vHBqz7C60_7c-WIDp6f0dYwDOOdo4J7m0dNDL8oibgANJSLCI-CZXpO0H2LE/s1600/DSC_0184.JPG" height="424" width="640" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
góc nhìn...</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgeDfG6swLMyr5Bo9wLNV96cIXpf4t5E1vjj8eBXj8AM7yWwo5eCwhkADEFcFONxIoU0qq97Z_TYk9-9f4dQkuYGSoPna8V4Nhea-xYBlccG9Wk8LtpVs1_YJJPcgWeH-k2n4LU7HQBCFE/s1600/DSC_0188.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgeDfG6swLMyr5Bo9wLNV96cIXpf4t5E1vjj8eBXj8AM7yWwo5eCwhkADEFcFONxIoU0qq97Z_TYk9-9f4dQkuYGSoPna8V4Nhea-xYBlccG9Wk8LtpVs1_YJJPcgWeH-k2n4LU7HQBCFE/s1600/DSC_0188.JPG" height="424" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi62ygJ2qqVleg5MRMMocxTdQS7N9KSHAGBF5QC4ycAymHHVmMYM0NxLthssoj8oWkfDuOznsUG0e3OTc5GB0Y9IznSBTXLXSbW_yEVKjyKUwXHV5RNgR8c_1ZGD3mQM4tT8aTkyx69S0w/s1600/DSC_0206.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi62ygJ2qqVleg5MRMMocxTdQS7N9KSHAGBF5QC4ycAymHHVmMYM0NxLthssoj8oWkfDuOznsUG0e3OTc5GB0Y9IznSBTXLXSbW_yEVKjyKUwXHV5RNgR8c_1ZGD3mQM4tT8aTkyx69S0w/s1600/DSC_0206.JPG" height="424" width="640" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
thiếu nữ H'Mông</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEitX_fniGnyxEx0IBHfn8CCdW8ZK1_hFwuDRGXUeg2JG1EkrEtrsSQgbuDmLw9p0miU8UMdczcsNjuUZ9Z_LkGo76qJhy3Tolu_ncX450yrXkcDGcwl2FKLlBA-W9Of437gtaMGGLwSX54/s1600/DSC_0236.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEitX_fniGnyxEx0IBHfn8CCdW8ZK1_hFwuDRGXUeg2JG1EkrEtrsSQgbuDmLw9p0miU8UMdczcsNjuUZ9Z_LkGo76qJhy3Tolu_ncX450yrXkcDGcwl2FKLlBA-W9Of437gtaMGGLwSX54/s1600/DSC_0236.JPG" height="424" width="640" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
Tả Van</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhXujgq6na9BoeT6UO3tw1B_L-e5Ytfn_qTboaAPJQBIRdgsWaKX_sBEBd9lXCoGNIQ4aKZ8yAh0GK3J7xFgPxa4subH1J53prhwWg00TGp67tbleGOpD8LikYiMUJ7FlvdenYiQz1GP2g/s1600/DSC_0266.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhXujgq6na9BoeT6UO3tw1B_L-e5Ytfn_qTboaAPJQBIRdgsWaKX_sBEBd9lXCoGNIQ4aKZ8yAh0GK3J7xFgPxa4subH1J53prhwWg00TGp67tbleGOpD8LikYiMUJ7FlvdenYiQz1GP2g/s1600/DSC_0266.JPG" height="424" width="640" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg9JoBr1e_XNEuDdO0_P4V7by-_xgZHyoeQp1xZe-UGgr8U1Lvn0Z8s_8jPMdElcNWpVhWWRGQjKHJGBzI4yMkAMW2ITvwEHNSdgPtM_ltzDECVWxX-0QgApQ-ijIWV_zwlNq3Ry_OJYmM/s1600/DSC_0306.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg9JoBr1e_XNEuDdO0_P4V7by-_xgZHyoeQp1xZe-UGgr8U1Lvn0Z8s_8jPMdElcNWpVhWWRGQjKHJGBzI4yMkAMW2ITvwEHNSdgPtM_ltzDECVWxX-0QgApQ-ijIWV_zwlNq3Ry_OJYmM/s1600/DSC_0306.JPG" height="424" width="640" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
nhìn từ đèo Ô Quý Hồ</div>
Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1416538296893483187.post-24175706094658712442014-09-10T08:25:00.000-07:002014-09-12T05:34:47.274-07:00cảm nghĩ về ngôi trường FULBRIGHT<div align="justify">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEggPue1YybqvW_WLHunUpbGwDlXlkd51gnsSjttlc1WHFyrtnBjWEkEcidfMp6oOzulpSRJYR4C4DU7dLYigtUavPSpqxA7sLEAZ3Y6QldrVQBZFp0ST1MX63TqHjg6NfPCgGoZ5zxPP24/s1600/IMG_0750.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEggPue1YybqvW_WLHunUpbGwDlXlkd51gnsSjttlc1WHFyrtnBjWEkEcidfMp6oOzulpSRJYR4C4DU7dLYigtUavPSpqxA7sLEAZ3Y6QldrVQBZFp0ST1MX63TqHjg6NfPCgGoZ5zxPP24/s1600/IMG_0750.JPG" height="640" width="425" /></a></div>
<br />
<br />
<div style="clear: none; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 1.5em; padding: 0px 0px 10px; text-align: start;">
<div style="line-height: 16px; padding: 0px; text-align: justify;">
<i>Dành cho những ai đã, đang và có ý định theo học chương trình giảng dạy kinh tế Fulbright. Và trên hết như một lời tri ân đến ngôi trường, thầy cô và bè bạn đã cùng tôi gắn bó sau bao nhiêu tháng ngày. Và chút tự sự này cũng là những cảm xúc mà tôi không thể ghi hết trong bảng đánh giá chương trình @_@. Thân ái.</i></div>
<div style="line-height: 16px; padding: 0px; text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="line-height: 16px; padding: 0px; text-align: justify;">
Một năm đi học có lẽ là quá dài cho những ai tham vọng hoặc đã dấn thân quá lâu trên đường đời mưu sinh. Có lẽ bất cứ học viên nào khi bắt đầu tuần đầu tiên vào ngôi trường này đều có cảm giác rõ ràng về những điều mình sẽ đánh đổi - một sự thách thức giới hạn của những gì mình muốn níu giữ. Chắc chắn trong 20 năm giảng dạy số người dứt gánh giữa đường tập hợp lại có lẽ tương đương số lượng học viên vài khóa đào tạo ^^. Chí ít trong giai đoạn này tôi cũng khá lo lắng về quyết định của mình @_@. Đó không chỉ là thu nhập, vị trí mà còn những lo lắng của người thân khi tôi dấn thân vào một tương lai bất ổn khi mái đầu của mình cũng đã muối tiêu. Nếu môn học Lãnh đạo công của thầy Hữu Lam và thầy "Ducth" Leonard được đẩy lên từ học kỳ Thu chắc chắn tôi sẽ an tâm hơn khi quyết định, nhưng thật may mắn khi nó lại diễn ra vào kỳ Hè nên tôi có thể nhấm nháp chút dư vị thành công trong quyết định của mình (chính vì điều này nên tớ rất kết môn Lãnh đạo công #_#).</div>
</div>
<div style="clear: none; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 1.5em; padding: 0px 0px 10px; text-align: start;">
<div style="line-height: 16px; padding: 0px; text-align: justify;">
Có nhiều nhận định về môi trường giáo dục nơi đây - chắc nhiều người khi apply vào chương trình cũng có tìm hiểu thông tin ở trên mạng. Nào là không bằng đi du học nước ngoài, chương trình chỉ chứng nhận cho 1 năm, bằng thạc sỹ do trường Kinh tế cấp, viện Ash là con của con ĐH Harvard bla bla.. Nhưng với khối lượng kiến thức khổng lồ của tri thức toàn cầu được xây dựng cho chương trình học, tính thời đại và tư tưởng của nó đã minh chứng rằng giá trị mà bạn nhận được không nằm ở trong tấm bằng mà bạn nhận. Nó vượt ra khỏi những gì mà bạn có thể "sờ mó" được. Đó không chỉ là những khung phân tích, các công cụ bổ trợ cho công việc mà còn là sự tự do trong học thuật, sự chấp nhận những quan điểm trái chiều để hướng đến mục tiêu chung, sự không giới hạn trong suy nghĩ của bản thân... và một cánh cửa cho việc tiếp cận những kho tàng kiến thức của nhân loại. </div>
</div>
<div style="clear: none; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 1.5em; padding: 0px 0px 10px; text-align: start;">
<div style="line-height: 16px; padding: 0px; text-align: justify;">
Ở nơi đây, bạn được sống trong một môi trường không thể nói là tốt mà phải nói là tuyệt hảo. Với sự thâm trầm và sâu sắc ở thầy Duy Nghĩa, sự thẳng thắn đến ruột gan của thầy Hữu Lam, sự mạnh mẽ quyết đoán của thầy Xuân Thành, sự tự do nhưng nghiêm túc trong tính cách của thầy Châu Văn Thành, sự cá tính trong môn học của cô Trang Ngân, hay sự giản đơn đến mức chân lý trong những gì mà bạn tiếp thu được từ thầy Cao Hào Thi và thầy Huỳnh Thế Du, người mà đến ông chủ của trang Viet-Studies còn tấm tắc.. và nếu thầy James Riedel như tàng thư phong phú thì thầy Jay Rosengard toát lên sự tinh tế trong mọi góc nhìn và khi được lắng nghe nhà truyền giáo "Dutch" Leonard bạn sẽ có cảm nhận mình như đang được ngồi trong thánh đường của Harvard. Nếu bạn nghĩ mình nguyên liệu đầu vào, bạn cần gì nữa ở những đầu bếp mà gia vị của họ có thể làm bạn trở nên khác biệt. Một môi trường ưu tú để tạo nên sự ưu tú. Những con người đặc biệt để bạn không thể trở nên tầm thường.</div>
<div style="line-height: 16px; padding: 0px; text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="line-height: 16px; padding: 0px; text-align: justify;">
Tôi luôn cho mình là một sản phẩm tồi của nền giáo dục nước nhà, luôn phải bò qua các kỳ thi trong vất vả, héo úa nhiệt tâm trong những câu học thuộc lòng. Tại nơi đây tôi được học như những gì tôi muốn học bằng sự đam mê và khát khao tìm tòi điều mới mẻ. Hãy nhớ lý do bạn dấn thân không phải vì điểm số, hãy đọc lại những dòng chữ trong lá thư mà bạn đã ứng tuyển vào chương trình, hãy nhìn những khó khăn mà đất nước khổ đau này đang gặp phải... đó chính là bài kiểm tra cuối kỳ cho những gì mà bạn đã được học và ấp ủ trong những giấc mơ ("Dutch" Leonard, 2014^^). Giữa một tập thể những người từ mọi miền đất nước, hầu như ai cũng có ước mơ trở thành Dean list.. và đã có những cuộc tranh đua. Nhưng chính chúng tôi cũng sớm nhận ra mỗi người trong lớp học đều đặc biệt theo một góc nhìn nào đó. Tính đa dạng về văn hóa, vùng miền, độ tuổi... tạo nên đặc trưng hay bản sắc của ngôi trường này. Ở nơi đây bạn sẽ phải học cách đàm phán để tạo nên sự ủng hộ. Sự ảnh hưởng không đến bằng sự áp đặt hay ý chí của bất cứ ai. Sự tôn trọng đến từ sự quan tâm của mình dành cho người khác. Chính trái tim cởi mở chân thành mới tạo nên những điều mà chúng ta trở nên đáng sống và sự đặc biệt trong mắt bạn bè. </div>
</div>
<div style="clear: none; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 1.5em; padding: 0px 0px 10px; text-align: start;">
<div style="line-height: 16px; padding: 0px; text-align: justify;">
Những gì mà tôi trải qua trong cuộc đời mới chỉ dạy cho tôi cách không để mình "lấy dối trá làm lẽ sống". Nhưng ở nơi đây tôi đã được sống như những điều mình mong đợi: ngay thẳng, giản đơn và tràn ngập tình yêu thương. Ở nơi đây tôi đã có những người bạn tuyệt vời nhất, những người thầy, cô đáng kính nhất và mỗi góc nhỏ trong thư viện, phòng máy tính hay góc ngồi trong phòng học A, B, C đều đầy ắp kỷ niệm. Một chị Luyến dễ chịu, một gấu mẹ đáng yêu, anh Phương, anh Tuấn đáng mến, một bạn Hòa tốt bụng... và chị bán chè ngoài cổng trường hay cây me như đã thành biểu tượng nơi đây. Một năm trôi qua, bạn bỗng thấy mình yêu nơi đây quá thể #_# nơi đây không chỉ là một ngôi trường mà là nơi bạn được gặp những người cùng chí hướng, là nơi bạn được khám phá lại bản thân mình, khám phá những giá trị mà bạn đã và đang theo đuổi, nơi đây đã trờ thành phần không thể quên trong cuộc đời lưu lạc của này và nơi đây tôi đã không chỉ được sống mà đã được tái sinh.</div>
<div style="line-height: 16px; padding: 0px; text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="line-height: 16px; padding: 0px; text-align: justify;">
Cảm ơn mái trường Fulbright, cảm ơn thầy cô, cảm ơn những người bạn yêu quý đã cho tôi một mái ấm giữa Sài Gòn rộng lớn, cô đơn...</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</div>
</div>
Nguyễn Thành Sơnhttp://www.blogger.com/profile/01971078252764857031noreply@blogger.com0